ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 78

“Cô ta đang ở đây.”
“Rachel hả?”
Dolores gật đầu. “Cô ta chưa bao giờ bỏ đi cả. Anh gần như đã nhìn

thấy. Anh gần như đã thấy.”

“Luật của bốn.”
“Đó là mật mã.”
“Đúng thế, nhưng để diễn tả điều gì?”
“Cô ta đang ở đây. Anh không thể bỏ đi được.”
Anh quàng tay ôm lấy cô từ phía sau, dụi mắt anh vào một bên gáy cô.

“Anh sẽ không đi đâu cả. Anh yêu em. Anh yêu em rất nhiều.”

Bụng cô bỗng nứt ra một khe hở, chất lỏng tuôn trào qua những kẽ

ngón tay anh.

“Em chỉ còn là nắm xương trong một cái hộp, Teddy.”
“Không đúng.”
“Đúng vậy. Anh phải tỉnh lại thôi.”
“Em đang ở đây mà.”
“Em không. Anh phải đồi diện với điều đó. Cô ta đang ở đây. Anh đang

ở đây. Cả hắn ta cũng đang ở đây. Hãy đém số giường bệnh mà xem. Hắn ta
đang ở đây.”

“Ai cơ?”
“Laeddis”
Cái tên đó xuyên qua da thịt anh, thấu vào tận xương tủy.
“Không.”
“Đúng thế đấy.” Cô quay đầu lại, nhìn anh. “Anh biết điều đó mà.”
“Anh không biết.”
“Có, anh có biết. Anh không thể đi được.”
“Lúc nào em cũng căng thẳng.” Anh khẽ bóp vai cô và cô khẽ rên lên

một tiếng ngạc nhiên khiến cả người anh căng cứng.

“Em không còn căng thẳng nữa,” cô nói. “Em về nhà rồi.”
“Đây không phải là nhà,” anh nói.
“Đây đúng là nhà. Nhà em. Cô ta ở đây. Hắn cũng ở đây.”
“Laeddis.”
“Laeddis,” cô nói. Rồi lại nói thêm: ‘Em phải đi thôi.”
“Không,” anh bật khóc. “Không, hãy ở lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.