ngược lại anh càng nhớ cô nhiều hơn và mong có cô bên cạnh đã trở thành
một vết cắt không bao giờ liền sẹo, không bao giờ ngừng rỉ máu.
Tôi đã ôm cô ấy, anh những muốn nói thế với Chuck, với Trey và
Bibby. Tôi đã ôm cô ấy khi tiếng nhạc của Bing Crosby dìu dặt phát ra từ
chiếc radio trong bếp và tôi có thể hít thở mùi hương của cô ấy cùng với
căn hộ ở Buttonwood và cái hồ nước nơi chúng tôi đã sống mùa hè năm đó,
và môi cô ấy đã lướt trên những ngón tay tôi.
Tôi đã ôm cô ấy. Cái thế giới này không thể cho tôi điều đó. Cái thế
giới này chỉ nhắc tôi về những thứ mà tôi không có được, không bao giờ có
được hoặc từng có nhưng không còn nữa.
Đáng lẽ chúng ta sẽ cùng già đi bên nhau, Dolores. Có những đứa con.
Cùng đi dạo dưới những cây cô thụ. Tôi muốn nhìn những nếp nhăn xuất
hiện trên da thịt em và biết được lúc nào thì những nếp nhăn đó xuất hiện,
từng nếp một. Và chết cùng nhau.
Chứ không thế này. Không phải như thế này.
Tôi đã ôm cô ấy, anh những muốn nói vậy, và nếu tôi biết chắc rằng tất
cả những gì tôi có thể làm để được ôm cô ấy lần nữa là cái chết thì tôi sẽ
không ngần ngại chĩa súng vào đầu mình.
Chuck vẫn nhìn anh chằm chằm, chờ đợi.
“Tôi đã giải được mật mã của Rachel,” Teddy nói.
“Ôi,” Chuck tiếp, “còn gì nữa không?”