“Ôi Chúa ơi.” Cô lại dựa vào anh. “Hãy để em đi. Hãy để em đi.”
“Xin em đừng đi.” Nước mắt của anh chảy dọc xuống thân thể cô, hòa
lần vào dòng chất lỏng đang tuôn ra từ bụng cô. “Anh muốn ôm em thêm
một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi. Xin em đấy.”
Từ cổ họng của cô khẽ phát ra một âm thanh,nửa như tiếng thở dài, nửa
như tiếng hú, một nỗi thống khổ đau đớn mà đẹp đẽ. Rồi cô hôn lên những
khớp xương trên đốt ngón tay anh.
“Thôi được. Hãy ôm em thật chặt. Chặt hết mứa vào.”
Và anh ôm lấy vợ mình. Anh ôm và ôm lấy cô.
NĂM GIỜ SÁNG, ngoài trời vẫn mưa, Teddy trèo xuống giường lấy quyển
sổ ghi chép trong túi áo khoác, ngồi vào cái bàn chơi xì phé đêm qua, rồi
giở trang anh đã chép lại mật mã luật của bốn của Rachel Solando ra.
Trey và Bibby vẫn ngáy như sấm. Chuck ngủ yên tĩnh, nằm sấp, một
tay nắm lại phía dưới tai như thể đang thì thầm những điều bí mật.
Teddy nhìn xuống trang giấy. Nó sẽ rất đợn giản nếu như bạn biết cách
đọc. Một mật mã của trẻ con, đúng là như thế. Nhưng dù sao thì nó vẫn là
một mật mã và phải tới súa giờ Teddy mới giải được nó.
Anh nhìn lên và thấy Chuck đang quan sát mình từ trên giường của anh
ta, tay chống cằm.
“Chúng ta đi chứ, sếp.”
Teddy lắc đầu.
“Không có ai đi khỏi cái chỗ khốn kiếp này sao?” Trey nói và trèo ra
khỏi giường, kéo rèm cửa sổ lên để lộ quang cảnh ngập lụt màu ngọc trai
xám bàng bạc phía bên ngoài. “Cũng chẳng sao.”
Giấc mơ đột nhiên trở nên khó níu giữ, mùi hương của cô đã bay đi khi
tấm rèm cửa sổ được kéo lên, trong một tiếng ho khan của Bibby và tiếng
ngáp dài, ồn ã lúc vươn mình của Trey.
Teddy tự hỏi, và không phải là lần đầu tiên, phải chăng cái ngày mà
anh không thể vượt qua được việc mất cô cuối cùng đã đến? Nếu như anh
có thể quay ngược lại thời gian về đám cháy buổi sáng hôm đó và thay thế
cô bằng cơ thể của anh thì anh sẽ làm thế. Điều đó là hiển nhiên. Lúc nào
cũng vậy. Nhưng năm tháng trôi qua mà anh không hề bớt nhớ thương cô,