ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1001

"Vậy nàng về Đông Hải đi vậy. Hãy tiếp tục làm Bích Hải Long Nữ của

mình. Với thực lực có thể đánh bại ta như ngày hôm đó, ta nghĩ nơi đó
cũng khá an toàn. Tóm lại, không thể tiếp tục ở đây thêm nữa!" Dạ Vô Yên
nén sự xúc động trong lòng, trấn tĩnh nói. Bây giờ, chàng đã mất đi nửa
thành công lực, tạm thời chưa thể khôi phục lại ngay được. Vì thế rất khó
bảo vệ cho hai mẹ con nàng.

"Điều này không phiền người phải bận tâm đâu." Sắt Sắt liếc nhìn

chàng, lạnh lùng nói. Một khi đã nhận ra nàng, chàng cũng hiểu ra Bích Hải
Long Nữ hôm đó chính là nàng.

Ánh mắt Dạ Vô Yên trở nên tối sầm. Chàng hiểu lúc này có nhiều

chuyện không thể nói cho nàng hiểu được, nhưng có những chuyện chàng
nhất định phải nói, liền thấp giọng hỏi: "Vậy nàng nói cho ta biết, bốn năm
trước, là ai cứu nàng ở vách núi? Là ai đưa nàng tới Đông Hải?"

Sắt Sắt đặt Triệt Nhi lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn bông cho con,

lông mày khẽ chau lại, nàng hờ hững đáp: "Ta không biết, bốn năm nay
người cứu ta chưa từng xuất hiện. Có điều, ta nhớ trước khi hôn mê có thấy
một nam tử mặc áo lam chạy tới bên ta."

"Áo lam?" Dạ Vô Yên chau mày, chỉ một đầu mối như vậy thì ít ỏi quá,

trên đời này biết bao nhiêu người mặc áo lam đây.

"Vậy khi nàng tỉnh lại thì sao, nàng ở đâu? Người ở bên nàng là ai?" Dạ

Vô Yên tiếp tục hỏi.

Sắt Sắt thờ ơ đáp: "Đó là Điền gia thôn, một thôn chài nhỏ, người cứu ta

là phu nhân họ Điền. Ta đoán người áo lam đó cứu ta xong đã để ta ở ngoài
thôn đó. Vì thế ta mới được họ cứu về."

Dạ Vô Yên gật đầu, chầm chậm cúi người, ngón tay thon dài khẽ vuốt

lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo như ngọc của Triệt Nhi, ánh mắt trở nên cực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.