ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 101

Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy người đàn ông thô hào, không biết

là hoàng tử vương tôn nước nào đang co kéo một nam tử trong yến tiệc.

Nam tử đó mặc y phục bằng vải thô, đang cúi đầu ăn uống giữa đám áo

quần sặc sỡ trông hắn ta có phần thô lậu. Bị mấy người xô đẩy, hắn bực tức
ngẩng đầu, trước mặt nàng hiện lên một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.

Sắt Sắt không đừng được kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc. Câu “nam

nhân có tướng nữ nhân” có lẽ đê chỉ người này. Da trắng mịn như em bé,
mũi cao môi đỏ, còn đẹp hơn cả nữ nhân. Dung mạo tuyệt mỹ như tiên
khiến người ta hoài nghi liệu có phải đó là ánh trăng tinh khiết rơi xuống từ
chín tầng trời rồi hóa làm một người không vướng chút bụi trần như hắn
hay không.

Dạ Vô Trần nghe vậy gật đầu cười nói: “Nếu đã thế, Mạc Xuyên, ngươi

đàn một khúc đi!”

Rõ ràng vừa nghe mấy người xô đẩy gã nam tử gọi hắn là Mặc Tầm

Hoan, vì sao Thái tử lại gọi hắn là Mạc Xuyên? Dường như thấy được sự
nghi hoặc trong mắt nàng, Dạ Vô Nhai thấp giọng giải thích: “Hắn là
Hoàng tử Y Mạch Đảo, tên là Mạc Xuyên. Vì giỏi dùng các lại nhạc khí,
nên thường bị bắt phải hầu nhạc các vương tôn, từ đó mới có biệt danh là
Tầm Hoan.”

Sắt Sắt cau mày, hóa ra cũng là một vị hoàng tử. Mạc Tầm Hoan, cái tên

nghe rất hay, nhưng không ngờ lại có lai lịch như thế, lại còn là một nhạc
công giúp người khác tìm vui. Có điều cũng là hoàng tử, sao lại bị người
khác ức hiếp, bị coi như người hầu? Xem ra vì đảo quốc rất nhỏ?! Sắt Sắt
vốn có cảm tình với biển cả nên đối với những người tới từ nơi ấy đến,
nàng bỗng nảy sinh cảm giác thân thiết.

Mạc Tầm Hoan dường như đã quen với việc bị người khác đối xử tàn tệ

nên sắc mặt không chút biến đổi, nhận cây đàn từ tay hầu gái phía sau, so

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.