ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1035

Hạt mưa rơi xuống đất, để lại từng lỗ nhỏ, giống như những bước chân

của số mệnh, rất nông, nhưng không thể nào tan biến đi một cách dễ dàng.

Nàng hờ hững rời khỏi bàn trang điểm, ánh mắt nhìn qua cánh cửa hé,

thấy bên ngoài mưa bụi lây rây, có một chiếc dù nhỏ màu xanh lam đang
mở lên ngoài cung Ngọc Cẩm, giống như đóa hoa màu xanh đang nở rộ.
Dưới ô, Dạ Vô Nhai đứng đó, tấm áo màu xanh lam cuộn lên trong mưa
gió.

Áo lam! Sắt Sắt lần đầu tiên phát hiện ra, Vô Nhai rất thích mặc áo lam!

Nàng nhớ lại bốn năm trước, khi mình rơi từ trên vách núi Hắc Sơn xuống,
khi đó người cứu nàng là công tử áo lam. Trái tim nàng đột nhiên lạnh giá,
lẽ nào người đó là Vô Nhai? Sao có thể là Vô Nhai được chứ? Nàng nhanh
chóng loại bỏ suy đoán đó. Nếu là Vô Nhai cứu nàng, vì sao không để cho
nàng biết?

Sắt Sắt lắc đầu, xấu hổ vì ý nghĩ vừa rồi của mình đã làm nhơ bẩn một

Vô Nhai trong sáng.

Dạ Vô Nhai đứng dưới mưa, không hề tiến lên, chỉ từ xa nhìn về phía

nàng. Ánh mắt hắn dường như ẩn chứa quá nhiều điều, thiết tha đến mức
nàng không nhẫn tâm hồi đáp.

Đối với Dạ Vô Nhai, Sắt Sắt cảm thấy cực kỳ chua xót, trong lòng nàng

vì thế ngập tràn sự áy náy.

Trên đời này, bất luận nàng và hắn có ở cách nhau trăm núi ngàn sông,

chân trời góc bể hay chỉ gần nhau trong gang tấc, hoặc giả cách nhau chỉ
bằng một sợi dây thì với họ, đó đều là xa cách.

Vô Nhai, xin lỗi!

Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt như làn thu thủy nhìn về phía Vô Nhai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.