ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1084

Sắt Sắt nghiêm mặt nói: “Triệt Nhi, sao con có thể trộm đồ của người

khác được?! Mau đem trả lại đi!”

“Mẹ, xem một tí rồi trả lại, được không?” Triệt Nhi bĩu môi nói.

Sắt Sắt không nhẫn tâm thấy Triệt Nhi thất vọng, liền nói: “Được rồi,

vậy thì xem nào. Xem một tí rồi phải trả lại ngay đấy!”

“Vâng!” Triệt Nhi đáp lời, rồi lấy món đồ trong bao vải ra. Sắt Sắt lúc

này mới phát hiện, đó là một cuộn tranh.

Sắt Sắt khẽ chau mày, không ngờ Vân Khinh Cuồng lại tặng Triệt Nhi

một bức tranh. Nàng và Triệt Nhi liền chầm chậm mở bức tranh ra.

Sắt Sắt cười nhạt rồi cúi đầu nhìn xuống, chỉ mới lướt qua thôi, ánh mắt

nàng liền không dứt ra được.

Bức tranh vẽ một biển hoa, trong đó hiện lên hình ảnh một cô gái thanh

tú uyển chuyển đang không ngừng nhảy múa. Nàng mặc một bộ váy màu
xanh, khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, cùng ánh nhìn duyên dáng, nàng
đang dẫm trên vô vàn cánh hoa, động tác múa cực kỳ bay bổng.

Tuy đó chỉ là một bức tranh, nhưng cái ngoái đầu nhìn lại của cô gái đó

lại tình ý miên man, khiến người ta kinh tâm động phách, điệu múa uyển
chuyển mềm mại vì thế càng toát lên phong thái tuyệt trần.

Bức tranh đó bút pháp thuộc hạng thượng thừa, hơn nữa chỉ cần nhìn

nét bút và cách điểm mực có thể dễ dàng nhận ra, người vẽ tranh cực kỳ
dụng tâm. Nếu không, phong tư thần thái của cô gái không thể nào sinh
động như vậy được. Bức vẽ sinh động đến mức dường như lúc nào cô gái
ấy cũng có thể uyển chuyển bước ra từ trong tranh.

Sắt Sắt nhìn bức tranh, có chút ngẩn ngơ, cô gái trong tranh rõ ràng là

nàng, là chính nàng. Bức tranh đó, nét chữ đó, chính là bút tích của Dạ Vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.