ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1141

vọng của chàng như những cảm xúc đang diễn ra trong chính con người
nàng vậy.

Chàng là chú chim liệng trên trời cao, vô cùng cao ngạo, thân trong

Hoàng tộc, nhưng lại coi phú quý quyền lực như bùn đất. Khi nàng thấy
cuộc sống giản dị tự nhiên ở Xuân Thủy Lầu, nàng cũng đã cảm nhận được
điều đó.

Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết nhau, nàng và Dạ Vô Yên lại tâm

sự gần gũi như vậy. Sắt Sắt chưa bao giờ biết, từ nhỏ Dạ Vô Yên lại phải
chịu nhiều đau khổ như thế. Nghĩ lại, lúc chàng chỉ nhỏ như Triệt Nhi, đã
phải sống trong thâm cung, lúc nào trong lòng cũng lo lắng sợ hãi. Chàng
có thể tiến tới mức như ngày nay, quả thực không dễ dàng. Năm xưa, một
người yếu ớt bệnh tật như chàng cầm quân tới trấn thủ biên quan, lúc đó, ai
có thể ngờ chàng sẽ khải hoàn quay về? Nhưng chàng đã làm được!

Chàng luôn che giấu nỗi cô đơn của mình sau vẻ ngoài cao ngạo, cho dù

phải chịu đựng nỗi đau, nhưng chàng chưa bao giờ để lộ cho người khác
biết.

Gió đêm thổi tấm áo chàng, trong đêm tối, tấm áo cuốn lên cô đơn mà

buồn bã.

Bất giác, phương Đông đã chuyển sang màu trắng xám, mặt trời dần

nhô lên, khắp không gian là một màu trắng sữa, nhìn tiết trời, chắc chắn
hôm nay thời tiết nhất định sẽ rất đẹp.

Sắt Sắt thực sự không dám tin trời lại sáng mau đến thế, và nàng đã

cùng Dạ Vô Yên ngồi đây suốt nửa buổi đêm.

Sắt Sắt quay đầu thấy Dạ Vô Yên vẫn đang nhìn mình, trong màn sương

sớm, đôi mắt đẹp gợn lên từng hồi sóng mắt long lanh, trong sáng đến mức
nhìn thấu gan ruột, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, nhưng lại tươi sáng trong làn
sương sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.