ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1142

“Thuyền đón ta sắp tới rồi, ta phải đi đây, nàng nhớ bảo trọng. Chuyện

của Vô Nhai, ta sẽ điều tra rõ ràng.” Chàng đứng dậy, dịu dàng nói, đưa tay
ra nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức, kéo nàng vào lòng.

Vốn định làm quân tử một lần, chỉ ôm trước khi li biệt, nhưng cuối cùng

chàng không nhẫn nhịn được, liền ghé sát vào cổ nàng, nín thở, đôi môi
mỏng ấm áp không ngừng chà xát trên phần cổ hơi lạnh của nàng, một lúc
sau mới buông nàng ra, vội vã rời đi.

Sáng sớm trên đảo hơi lạnh, màn sương trắng mỏng manh quấn quanh,

bóng hình Dạ Vô Yên xa dần trong sương sớm, rồi dần bị làn sương che
khuất.

Trụy Tử và Phụng Miên đã dậy, đang đi bộ tới, xa xa thấy Dạ Vô Yên

vội vã rời đi, Trụy Tử liền thi lễ với Sắt Sắt, rồi vội vã đuổi theo.

“Cô không đi tiễn ư? Lần này đi rồi không biết bao giờ mới được gặp

lại?” Phụng Miên lại gần Sắt Sắt, quan tâm hỏi.

Sắt Sắt cười nhạt, tóc và lông mi lúc này đều đọng những hạt nước của

sương đêm, khiến nàng như một đóa hoa còn ngậm sương.

“Phụng Miên, ngươi tiễn họ ra khỏi đám đá ngầm đi, lát sau ta sẽ đi

theo!” nàng vội vã quay người, đi xuyên qua rừng hoa về phía căn lầu nhỏ.

Một chiếc thuyền lớn nhẹ nhàng đậu trên mặt biển phía trước. Phụng

Miên chèo chiếc thuyền nhỏ, xuyên qua đám đá ngầm, đưa Dạ Vô Yên và
Trụy Tử tới chỗ chiếc thuyền lớn.

Mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi mặt biển, chỉ trong khoảnh khắc, sương

trắng tan hết, đất trời lại sáng rõ. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi trên mặt
biển dạt dào sóng vỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.