ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1156

Dạ Vô Yên mấy lần tới Mặc Thành, tướng sĩ thuộc hạ tuy kiêu dũng

thiện chiến, nhưng chưa bao giờ nhiễu loạn dân chúng. Khí thế quân đội
hừng hực nhưng kỷ luật nghiêm minh. Hơn nữa Dạ Vô Yên lại yêu dân như
con, thế nên rất được bách tính quý mến. Những trai tráng ở lại cũng đoán
được tình cảnh của Tuyền Vương, vì thế mới muốn ở lại, lúc cần thiết sẽ
dốc hết sức mình trợ chiến.

Bàn tay nắm quân cờ trắng của Dạ Vô Yên dừng lại một lát rồi mới hạ

quân cờ xuống, trầm giọng nói: “Ngươi thua rồi!”

Kim Đường cúi đầu nhìn, quả nhiên, quân trắng đã thành thế phi long

phá vỡ thế vây hãm trùng trùng của ông ta, một bước vọt lên trời.

Dạ Vô Yên đẩy bàn cờ ra, chầm chậm đứng lên, khoanh tay đi ra ngoài

đình, đôi mắt thâm sâu nổi bật trên nền hoa mai rực rỡ, lộ ra luồng ánh sáng
chói mắt. Sự bình thản nho nhã và dịu dàng thường ngày của chàng đã
được thay thế bởi sự sắc lạnh của thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ. Xé
tan vẻ ngoài nho nhã, thực ra chàng là loài chim ưng kiêu ngạo coi thường
hồng trần, lúc nào cũng có thể giơ móng xé nát con mồi, có điều phải xem
chàng có hứng làm vậy không đã!

“Báo!” Một hộ vệ trong phủ vội tới trước đình trong hậu hoa viên,

người mặc khôi giáp nặng nề, bước đi phát ra những tiếng leng keng, “Bẩm
Vương gia, Tân Đạt dẫn bốn vạn binh mã tới đóng ngoài thành, Cố Vĩnh
dẫn một vạn tinh binh đã vào thành, hiện nay đã vây chặt Vương phủ rồi,
trong đội ngũ của chúng có một giám quân tay cầm Thánh chỉ của Hoàng
đế, muốn Vương gia ra ngoài nghe chỉ! Còn nếu Vương gia không đi tiếp
chỉ, sẽ luận tội mưu phản.”

“Giám quân?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Vô Yên trở nên nghiêm

nghị, chàng chầm chậm bước xuống thềm, quay đầu nói với Kin Tổng
quản: “Kim Đường, theo Bản vương ra ngoài xem sao!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.