ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1157

Trên con đường lát đá xanh, Dạ Vô Yên ung dung bước đi, hai bên

đường tùng bách xanh tươi phủ một lớp tuyết mỏng, hàn phong thổi tới,
tuyết bay lên, màn sương thổi về phía Dạ Vô Yên. Chàng mặc chiếc áo bào
rộng màu trắng, đi trong gió, tà áo nhẹ bay linh động, nhưng khí thế lại
trầm ổn như núi.

Cùng tuyết sương bay tới còn có rất nhiều vũ tiễn, từ trong không trung

vun vút bay lại, dày đặc như tuyết. Trên mái nhà, cột hành lang có vô số
mũi tên sắc bén cắm sâu đến mấy thốn.

Hộ vệ đứng quanh Dạ Vô Yên, vung binh khí trong tay, đánh dạt tên

bay khắp trời xuống đất.

Khi cửa phủ mở ra, đội quân bên ngoài thấy Dạ Vô Yên chỉ mặc bộ

thường phục màu trắng, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Cố Vĩnh vừa vào thành, thì thấy Mặc Thành đã chỉ còn là một tòa thành

trống, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, mới biết Tuyền Vương đã biết tin
này từ lâu, xem ra đã chạy trốn rồi.

Không ngờ cửa phủ vừa mở, người đàn ông chậm rãi bước ra lại chính

là Tuyền Vương.

Cố Vĩnh ra lệnh, cung tiễn thủ liền dừng lại không bắn tên nữa.

Dạ Vô Yên đứng trước cửa phủ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhã, ánh mắt

ôn hòa nhìn lướt qua người Cô Vĩnh và Tân Đạt, rồi nhìn vào người đàn
ông trẻ tuổi mặc quan phục bên cạnh, nói đúng ra đó mới chỉ là một thiếu
niên. Thân hình còn chưa kịp lớn hết đã bị bọc trong bộ quan phục nghiêm
trang, nhìn chẳng thích hợp chút nào. Khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, như hoa
xuân nở rộ, đẹp như ánh trăng sáng. Nhưng khuôn mặt non nớt tao nhã đó
lại mang chót xót xa khiến người khác thương cảm.

Đây là giám quân ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.