ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1154

khi nàng ta bắt đầu học đánh đàn, bắt đầu tiếp xúc với văn minh Nam
Nguyệt, nàng ta đã nghĩ mình sẽ phải yêu một công tử phong độ như thế.
Chỉ tiếc là chàng không còn thích nàng ta nữa.

“Được, ta đi!” Y Lãnh Tuyết thấp giọng đáp, sự kiêu ngạo như có như

không toát ra từ hàng lông mày, lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa nỗi thê lương.
Nàng ta thi lễ với Dạ Vô Yên, đứng thẳng lưng, bước từng bước chậm rãi
ra khỏi phòng.

Bên ngoài, gió lạnh thổi ào ào, khiến da mặt nàng ta đau đớn.

Được Linh Lung dìu đi, nàng ta lên xe ngựa, thị vệ hộ tống nàng ta

nhanh chóng rời khỏi Tuyền Vương phủ ở Mặc Thành. Y Lãnh Tuyết ngồi
trong xe ngựa, thân hình không ngừng run rẩy. Răng cắn chặt lấy môi. Có
điều lông mày nàng ta toàn là sát khí.

Thực ra nàng ta không muốn chàng chết, nàng ta chỉ muốn chàng quay

về như thủa ban đầu, quay về như khi chàng không có thứ gì, như thế, hai
người bọn họ liệu có thể làm lại từ đầu không?!

Chàng muốn nàng ta buông tay, nhưng nàng ta biết, nàng ta không thể

buông tay được nữa. Có lẽ vĩnh viễn không thể nào buông tay được!

Hai mươi tháng Mười, Mặc Thành.

Tuy không có tuyết rơi, nhưng sắc trời không đẹp. Mây đen dày đặc,

che kín trên đỉnh đầu khiến lòng người cũng vì thế mà cảm thấy vô cùng
nặng nề. Đương nhiên, sự nặng nề đó không chỉ bởi sắc trời, mà còn vì năm
vạn binh mã đang đóng ngoài thành.

Hòa Thuận Hoàng đế giáng mật chỉ, năm vạn tinh binh đó không phải

được Cố Vĩnh và Tân Đạt đưa từ hoàng thành tới, vì nếu đại động can qua,
chưa kịp đi đâu, tin tức đã truyền tới. Triều đình vốn có tinh binh cường
tướng đóng tại phương Bắc, Cố Vĩnh và Tân Đạt chỉ cần bí mật tới đây, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.