ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1152

mấy năm. Nàng nên hiểu rằng, hàn độc của Triệt Nhi nặng hơn Y Lương
rất nhiều. Trên vách núi Hắc Sơn, Sắt Sắt đã từng ra tay cứu nàng. Lẽ nào,
những điều đó còn chưa đủ để nàng buông tay?”

“Ta cảm động, nhưng nếu không có khúc Quốc phong của nàng ta, sao

ta có thể thảm bại đến mức như ngày hôm nay? Mọi chuyện đều là do nàng
ta ban cho ta cả. Sao ta có thể buông tay?” Y Lãnh Tuyết nói một cách kích
động, đôi mắt đẹp đã lệ rơi lã chã, môi nàng ta run lên không thể khống chế
được. “Mấy năm nay, chàng có biết ta sống thế nào không? Ta chưa bao giờ
ngủ yên giấc, lần nào cũng tỉnh dậy trong cơn ác mộng, trong mơ toàn là
đôi mắt tà ác đó, là khói lửa ngút trời, không ngừng thiêu đốt thân ta,
dường như lúc nào cũng có thể biến ta thành tro bụi. Đến tận bây giờ, dù có
lạnh thế nào ta cũng không bao giờ dám lại gần chậu lửa. Chàng có biết ta
đau đớn thế nào không...”

“Y Lãnh Tuyết, nàng đau hơn người khác chẳng qua là vì nàng biểu

diễn hay hơn người khác mà thôi.” Dạ Vô Yên đột nhiên ngắt lời nàng ta,
chàng không thể dịu dàng vì nỗi đau và những giọt nước mắt của nàng ta,
thanh âm lại càng toát ra sự lạnh lùng tàn khốc. “Trên đời này, trong trái
tim ai mà không có nỗi đau? Có ai mà chưa từng chịu khổ? Có ai lúc nào
cũng thuận buồm xuôi gió? Nàng cho rằng Giang Sắt Sắt không đau khổ
hay sao? Nhưng nàng ấy chưa bao giờ kể lể với người khác, điều này
không có nghĩa là nàng ấy đau khổ ít hơn nàng!”

Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, trước mắt chàng hiện lên tấm lưng trắng ngần

của Sắt Sắt và từng vết sẹo dúm dó trên đó. Khi xưa lúc rơi xuống vực, hẳn
nàng đã đau đớn biết bao!

Nỗi lòng oán hận của Y Lãnh Tuyết bị những lời nói này của Dạ Vô

Yên chặn lại, nàng ta đứng trong phòng, đành nuốt những lời muốn nói lại,
suýt nữa thì uất ức quá mà ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.