ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1180

má mịn màng của Sắt Sắt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang run rẩy của
nàng, vuốt ve qua lại.

Sắt Sắt bị điểm huyệt, không sao cử động được, chỉ có thể dùng ánh mắt

lạnh lùng nhìn Mạc Tầm Hoan.

Khóe môi Mạc Tầm Hoan nở nụ cười dịu dàng, đáy mắt là hai ngọn lửa

rực rỡ. Khi ánh mắt hắn chạm phải cái nhìn căm hận của Sắt Sắt, Mạc Tầm
Hoan chầm chậm thu tay về, nhìn chằm chặp vào nàng.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khiến nàng không thể

nhìn ra hắn có ý đồ gì. Hồi lâu, đột nhiên hắn tự cười mình, than thở rồi nói
một cách đầy ý tứ sâu xa: “Sắt Sắt, cuộc đời này, cả đời này, quả thực ta
vĩnh viễn không bao giờ còn có thể có được tình yêu của nàng nữa rồi!”

Hắn cũng đã từng thử tiếp cận nàng, muốn được nàng để mắt tới, nhưng

nàng lại chẳng hề cho hắn một cơ hội. Đêm nay, chính tay hắn biến sự kỳ
vọng và hi vọng thành tuyệt vọng. Cả đời này, hắn vĩnh viễn không thể có
được tình yêu của nàng nữa. Nếu đã như vậy, chi bằng có được sự hận thù
của nàng. Ít ra, hận cũng là một thứ tình cảm, một thứ tình cảm khiến người
ta phải khắc cốt ghi tâm!

Sắt Sắt nghe Mạc Tầm Hoan nói, không đừng được cười lạnh một tiếng.

Gã đàn ông tàn nhẫn này mà cũng nhắc tới tình yêu ư, nàng quả thực nghi
ngờ liệu hắn có hiểu yêu là gì không? Hắn có biết thế nào gọi là yêu
không?

Nhìn khuôn mặt sáng rực rỡ như vầng trăng của hắn, cùng nụ cười mê

hoặc như hoa anh túc, những cảnh tượng khi ở bên hắn lại lần lượt hiện lên
trước mắt nàng.

Lần đầu gặp nhau trên yến tiệc vương tôn, lần gặp lại trong sòng bạc

Thịnh Vinh rồi khi ở nhờ nhà hắn trong phố Đông, bên nhau trong trận hải
chiến, mọi chuyện đều như mới xảy ra ngày hôm qua. Sự điềm đạm của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.