ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1200

Mạc Tầm Hoan chau mày, nụ cười thâm trầm hiện lên khóe môi, hắn

thấp giọng hỏi: “Sao nàng lại nói vậy?”

“Tuy ngươi rất vô liêm sỉ, vì mục đích hư vô mà không tiếc bất kỳ giá

gì, nhưng cốt cách ngươi vẫn không phải là một kẻ tiểu nhân đê tiện, thậm
chí còn thanh cao cô ngạo hơn bất kỳ ai. Một con người như vậy, sao có thể
làm nhục ta được!” Sắt Sắt cố nén trái tim đang đập dữ dội nói. Thực ra
trong lòng nàng rất sợ Mạc Tầm Hoan sẽ thô bạo với nàng. Bởi lúc này
nàng hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng.

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng

cười khàn đó lộ ra chút thê lương.

Sắt Sắt nói đúng, hắn quyết sẽ không làm những chuyện ép buộc nàng.

Nhưng nàng nói hắn thanh cao cô ngạo, có lẽ trước đây thì đúng, nhưng
giờ, hắn có còn như vậy không?

“Sắt Sắt, nàng không biết sức hấp dẫn của bản thân mình ra sao ư? Cho

dù là người thanh cao cô ngạo thế nào, nhìn thấy nàng, đều sẽ biến thành kẻ
tiểu nhân bỉ ổi hết. Lẽ nào nàng không biết điều đó?” Hắn thấp giọng nói,
thanh âm mang ý đùa bỡn cợt nhả, hắn cúi đầu, muốn hôn lên cặp môi anh
đào của Sắt Sắt.

Sắt Sắt lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt nàng không hề lộ ra nét kinh hãi,

chỉ hoàn toàn là sự khinh miệt mà thôi.

Mạc Tầm Hoan vừa dứt nụ cười, liền buông tay, lạnh lùng nói: “Giang

Sắt Sắt, nàng đi mau đi, nếu không ta không dám bảo đảm một lát nữa sẽ
không…”

Sắt Sắt nghe vậy, vội vã đứng dậy, nàng không dám thử thách sự nhẫn

nại của một gã đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.