ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 122

rút khỏi giang hồ, phục vụ triều định. Thế nên chỉ còn rất ít những thứ đồ
kỳ lạ tinh xảo xuất hiện trên giang hồ.

Bầu trời lúc này chỉ là một màn đen cô liêu, mênh mang như đổ mực.

Vầng trăng non trên cao tỏa ánh sáng trong trẻo mông lung nên chẳng thể
chiếu sáng cả màn đêm vô biên lúc này.

Giang Sắt Sắt chần chừ đứng bên ngoài tường Tuyền Cơ Phủ, ánh trăng

nhàn nhạt, trong trẻo phủ lên khắp người nàng, như khoác cho nàng một
tấm áo màu nguyệt bạch. Khuôn mặt trắng mịn của nàng dưới bóng trăng
nhìn không rõ, chỉ thấy bóng dáng đẹp đẽ và mái tóc dài đen mượt buông
nhẹ xuống ngang lưng.

Trống mõ điểm ba tiếng, Sắt Sắt lấy chiếc mặt nạ Phong Noãn tặng từ

trong ống tay áo ra, chụp lên khuôn mặt diễm lệ, chỉ để lộ ra đôi mắt đen
với sóng mắt lóng lánh. Nàng đề khí vọt lên, nhảy qua tường cao nhẹ như
làn khói.

Hậu viện của Tuyền Cơ Phủ là một khu rừng trúc, từng thân trúc xanh

biếc dưới ánh trăng, trong gió mát uyển chuyển đung đưa.

Sắt Sắt nhảy từ trên tường cao xuống, đi từng bước cẩn thận trên con

đường nhỏ trong bụi trúc. Vì sợ có mai phục nên nàng đi rất chậm. Nhưng
đi hồi lâu vẫn chỉ thấy bóng trúc đu đưa, mùi trúc nhè nhẹ, dường như
không có cạm bẫy nào.

Nàng cứ đi mãi, đi mãi, rồi chợt phát hiện ra có điều không đúng. Nàng

đã đi được một khắc rồi mà vẫn chưa ra khỏi bức tường trúc.

Sắt Sắt nhận ra mình đã rơi vào cạm bẫy. Rừng trúc này tuy không có cơ

quan mai phục, nhưng lại được bố trí theo một trận pháp.

Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn rừng trúc. Những cây trúc thanh nhã

như người quân tử nay nối liền rậm rạp, mênh mang như biển, che hết cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.