ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1322

“Thế ư? Vậy ta cũng phải chơi xem sao mới được!” Dạ Vô Yên ngồi

xuống, như cười lại như không, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại một cách nguy
hiểm: “Có điều, đánh tiền thì chẳng thú vị gì cả! Phu nhân, ba ván thắng
hai, nếu ta thắng, nàng phải về đi ngủ với phu quân này. Nếu nàng thắng, ta
sẽ chơi với nàng đến sáng, sao hả?” Chàng cố ý nghiến răng nói hai chữ “đi
ngủ”, khiến Sắt Sắt đỏ bừng mặt.

Tứ đại công tử như bị điếc, chẳng để ý gì. Âu Dương Cái và Vân Khinh

Cuồng lại càng cúi gằm mặt xuống, chỉ nhăm nhăm chia bài.

“Không phải chỉ chơi đến sáng với thiếp hết đêm nay, mà cả năm đêm

tiếp theo thiếp đều muốn chơi đến sáng. Được không?” Sắt Sắt cười tươi
tắn.

“Được!” Dạ Vô Yên cười nhạt gật đầu.

“Nói phải giữ lời!” Sắt Sắt cười tủm tỉm nói, nàng chưa bao giờ thấy Dạ

Vô Yên đánh bài, có lẽ chàng không biết chơi, đêm nay nàng nhất định
phải đánh cho chàng tan tác.

Nhưng mọi việc lại chẳng như nàng mong muốn, đánh một lúc, sắc mặt

Sắt Sắt liền ủ ê, cái gã Dạ Vô Yên này, không biết học trộm cách đánh bài
từ lúc nào, đánh cũng được lắm. Điều đáng giận nhất là Âu Dương Cái và
Vân Khinh Cuồng cứ cố tình nhường Dạ Vô Yên đã đành, mà lần nào cũng
đánh ra đúng những lá bài mà Dạ Vô Yên cần, chàng không ăn được thì
cũng bốc được. Chỉ trong khoảng thời gian cháy hết một nén hương đã
đánh xong ba ván, Dạ Vô Yên thắng cả ba.

“Phu nhân, chịu đánh cuộc thì phải nhận thua! Đêm xuân một khắc đáng

giá ngàn vàng, chúng ta đi chứ!” Dạ Vô Yên nhếch môi cười, đôi mắt sâu
thẳm nhìn nàng như thể câu hồn đoạt phách.

Trong lòng Sắt Sắt thầm kêu rên thảm thiết, nàng đã sơ suất rồi, nếu

sớm biết Âu Dương cái và Vân Khinh Cuồng cố tình nhường chàng, nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.