ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 140

Sắt Sắt vừa tức vừa giận, liền tới Tuyền Cơ Phủ tìm người, nhưng

không thấy bạch y công tử, cũng không thấy huyền y công tử kia đâu, chỉ
nhận được một lời nhắn từ quản gia nhắn lại, vị bạch y công tử đó ở Lâm
Giang Lâu đợi nàng, nhưng hoàn toàn không nói rõ ngày giờ.

Sắt Sắt đã ở Lâm Giang Lâu đợi hắn một ngày hai đêm đòi lại lệnh bài,

nhưng nàng không thể cứ chờ ở đây suốt ngày dài đến đêm thâu được.

Tịch dương đang ngả dần về phía Tây, ráng chiều đã trang điểm cho mặt

sông một màu son phấn, nước sông lững lờ trôi, ẩn chứa sự thê lương đến
khuynh thành. Hai bên bờ sông, hoa cỏ nở rộ, gió chiều mang theo tiếng ti
trúc xa xôi. Màn đêm lại sắp buông xuống, một ngày sắp qua đi, nhưng
trước sau vẫn không thấy bóng dáng bạch y công tử xuất hiện, trong lòng
Sắt Sắt ngập tràn cảm giác thất vọng.

Trên chỗ ngồi bên án phong, có bày một cây đàn ngũ huyền cổ cầm, Sắt

Sắt chán nản ngồi xuống chiếc đệm gấm, lặng lẽ so dây nhấn phím. Tiếng
đàn lúc trầm bổng, khi u nhã khi uyển chuyển. Tiếng đàn khiến người nghe
dễ dàng cảm nhận được sự thanh thoát linh động của dòng nước đang trôi,
sự lạnh lẽo của băng tuyết ven hồ, sự êm ả cao nhã của dòng suối chảy dưới
khe, thậm chí còn có cả sự ảo diệu nơi đầm sâu nước tối.

Những ngón tay ngọc ngà như bay như múa trên những phím đàn.

Cả con người nàng phút chốc chìm đắm trong tiếng đàn ngân lên không

dứt.

Khúc nhạc như dòng nước ngoài khung cửa sổ, cứ thế chảy mãi không

ngừng.

Bỗng từ dưới mặt nước từng đợt tiêu thanh vang lên, dÂu Dương mà

bay bổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.