ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 141

Người thổi tiêu dường như có ý muốn cùng nàng hợp tấu, lại dường như

có ý tranh đấu với nàng, trong tiếng tiêu mang đầy ý cô ngạo sát phạt. Lòng
hiếu thắng của Sắt Sắt nổi lên, mười ngón tay liên tiếp lượt như bay trên
chiếc huyền cầm, tiếng đàn tuyệt diệu từ chậm chuyển thành nhanh, những
âm sắc phức tạp tăng dần. Trong âm thanh bay bổng cao vút có sự linh hoạt
nhanh nhẹn, lạc diệp thu phong, thanh sương lãnh nguyệt và cả xơ xác tiêu
điều.

Mặt sông bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng đàn u tịch và

tiếng tiêu dÂu Dương. Cuối cùng, khúc đàn bỗng trở nên uyển chuyển,
tiếng tiêu cũng dần dần trầm xuống, hai luồng nhạc khí chồng lên nhau, bịn
rịn thê lương, hoàn toàn hòa hợp.

Khúc nhạc dừng lại rồi mà ngón tay Sắt Sắt vẫn còn run rẩy vuốt trên

dây đàn, trái tim và thần trí nàng đang không ngừng bay bổng. Khi xưa, Bá
Nha, Tử Kỳ[1] đem nỗi lòng mình trải lên khúc nhạc, người đi rồi đàn vỡ
dây đứt, chẳng còn ai nghe nữa. Nàng chưa từng nghĩ, tiếng đàn của nàng
lại có người có thể hợp tấu, hơn nữa còn hòa nhịp đến thế.

[1]. Đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha là người nước

Sở, làm quan cho nước Tấn tới chức Thượng đại phu. Tử Kỳ là một danh sĩ
ẩn dật làm nghề đốn củi.

Nàng bước đến bên cửa sổ, bước chân như đi trong mộng, từ cánh cửa

khép hờ Sắt Sắt đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Một chiếc thuyền hoa tráng lệ đang chèo về hướng nàng. Trên thuyền,

một bóng người cao ráo khoác chiếc áo màu nguyệt bạch đang đứng đó,
trong tay cầm một cây bích ngọc tiêu. Đèn lưu li treo trên đầu thuyền và
ánh sáng trong bao phủ lên người chàng, khiến cháng tựa như thiên thần
đứng giữa tầng mây, u nhã mà xuất chúng.

Người thổi tiêu chính là gã đàn ông áo trắng đã trộm kim bài của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.