ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 143

bị chấn động, khinh công đạt đến cảnh giới ấy, cũng xứng là một thứ tuyệt
rồi!” Thanh âm ôn nhu nho nhã của bạch y công tử khẽ bay bổng trong làn
gió đêm.

Hôm đó, Dạ Vô Yên chỉ dựa vào “ám khí thiên thiên” mà biết được

nàng là Tiêm Tiêm công tử, cũng không có gì là kì lạ. Hôm nay, gã bạch y
công tử này cũng chỉ dựa vào cảnh giới khinh công của nàng, đúng là càng
lợi hại hơn. Nói ra, danh hiệu Tiêm Tiêm công tử của nàng chỉ có chút danh
tiếng ở chố đế đô, trên giang hồ chưa được liệt vào hàng nhân vật tiếng
tăm, vậy mà không ngờ người này lại hiểu về nàng tường tận như vậy.

“Hôm nay tới, ta chỉ muốn đòi lại đồ của mình thôi!” Sắt Sắt nhướng

mày nói.

Màn đêm lạnh lẽo mơ hồ, gió muộn từ từ thổi tới.

Chiếc thuyền hoa trôi chầm chậm trên sông, dòng sông phía trước bỗng

rộng hẳn ra. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, bầu trời đen như mực, ánh
trăng lạnh lùng, còn mặt nước phía trước lại đen sẫm, bóng nước mênh
mang.

Giữa trập trùng sơn thủy, bóng áo trắng cùng mái tóc đen của hắn tung

bay trong gió, mặt nạ che đi tất cả những biểu hiện trên khuôn mặt, chỉ lộ ra
ngoài đôi mắt đen láy, ánh mắt rực rỡ như hai ngọn lửa đang rực cháy.

“Vừa rồi ta đã lĩnh giáo cầm nghệ của Tiêm Tiêm công tử, nhưng không

biết kỳ nghệ ra sao? Liệu có thể cùng chơi một ván cờ được chăng?” Hắn
không trả lời vào trọng tâm, thanh âm vô cùng ấm áp lại nho nhã.

“Được! Nhưng phải đưa đồ cho ta trước đã!” Sắt Sắt ngẩng đầu, chiếc

cằm gần như vểnh hẳn lên, thanh âm kiêu ngạo lạnh lẽo.

“Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền vàng thôi, đáng bao nhiêu tiền

chứ, lẽ nào những thứ cô lấy từ Tuyền Cơ Phủ lại không đủ để gán vào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.