ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 294

Sắt Sắt bình tĩnh nhìn hắn, sâu thẳm trong lòng, bỗng trào lên nỗi đau

khổ cay đắng không thể diễn tả thành lời. Vì sao nàng vẫn đau khổ chứ? Bị
hắn hiểu lầm có đến mức khó chịu thế không? Nàng đã từng ngốc nghếch
mà cho rằng, hắn cho nàng ở lại Khuynh Dạ Cư dưỡng thương có lẽ bởi
hắn còn chút tình thương với nàng.

Hóa ra không phải vậy, tất cả đều không phải vậy!

“Cho dù ngài có tin ta hay không, ta nói là một lần nữa, không phải ta

làm!” Nàng bướng bỉnh ngẩng đầu, đôi mắt kiêu hãnh nhìn chằm chằm vào
mắt hắn.

Hắn bị sự lạnh lùng và kiêu ngạo toát ra từ nàng chọc tức, bỗng ngẩng

đầu, rồi bật lên một tràng cười lạnh như băng giá.

“Tiêm Tiêm công tử, có gan làm thì phải có gan chịu.” Trong tiếng cười

đó, hắn đột nhiên giơ tay lên, ngón tay điểm vào mấy đại huyệt trên người
nàng.

Trong chốc lát, toàn thân Sắt Sắt cứng đờ, không thể động đậy được.

Lúc này nàng hoàn toàn như cá nằm trên thớt, không cách nào kháng cự, cứ
mặc hắn chém giết.

Chỉ cách nhau gang tấc, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Đôi mắt

đen như mực của hắn sâu không thấy đáy, trong ánh mắt không còn sự
cuồng nộ, mà là sự bi thương sâu thẳm, nỗi bi thương đó khiến trái tim Sắt
Sắt không lạnh mà run. Vào khoảnh khắc đấy, nàng không nghi ngờ gì nữa,
hắn sắp giết chết nàng.

Hắn nhìn nàng.

Ánh nến sáng rực làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng. Mái

tóc đen mượt. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong xanh như mặt nước hồ
thu, nhưng không ngờ, nàng lại là kẻ độc ác đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.