ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 320

Mạc Tầm Hoan cúi đầu, đưa ngón tay nhẹ vuốt sợi dây đàn, từng sợi tóc

đen nhánh xòa xuống, che đi khuôn mặt đẹp như ngọc của hắn, từ góc nhìn
của Sắt Sắt, có thể thấy hàng lông mi dài cong vút của hắn đang nhẹ chớp.

“Ta đánh đàn xưa nay đều là vì người tri âm.” Hắn nói, thanh âm chậm

rãi như một dòng suối chảy.

“Vì người tri âm? Ngài bảo mấy gã hoàng tử thô lỗ kia là tri âm của

ngài sao?” Thanh Mai đứng cạnh cười ngặt nghẽo, “Ta thấy ngài đánh đàn
cho bọn chúng nghe có khác gì đàn gảy tai trâu.”

Mạc Tầm Hoan ngước mắt lên, nhìn Thanh Mai một cách thản nhiên,

Thanh Mai đang cười rất vui vẻ bỗng không cười được nữa. Không có
nguyên nhân, chỉ vì sự thản nhiên và thuần phục trong đôi mắt đen của hắn
khiến nàng cảm thấy nụ cười của mình đã làm vấy bẩn con người hắn.

Sắt Sắt thoáng kinh ngạc trước lời của Mạc Tầm Hoan, vừa rồi quả thực

là do mấy gã vương tử kia bắt hắn đánh đàn, nhưng khúc nhạc mà hắn đánh
lại không phải là bản nhạc mà chúng thích. Bọn vương tử bất mãn, bắt hắn
đổi bản nhạc khác, nhưng hắn vẫn cười như không nghe thấy gì. Xem ra
đúng là hắn đánh vì người tri âm thật. Có điều không biết trong số bao
nhiêu người vữa nãy, rốt cuộc ai mới là tri âm của hắn đây. Nhưng cho dù
hắn có đánh đàn vì ai đi nữa, thì khúc đàn của hắn quả thực đã khiến nàng
rất cảm động.

“Đa tạ khúc nhạc của huynh!” Sắt Sắt chân thành nói với Mạc Tầm

Hoan.

Mạc Tầm Hoan cúi đầu không đáp, chỉ khẽ gảy mấy dây đàn, tiếng đàn

trong trẻo lại lần nữa vang lên khắp gian phòng.

Sau đó, Sắt Sắt dẫn Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu và Nam Tinh chầm

chậm rời khỏi sòng bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.