ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 362

Nghe nói Âu Dương Cái vốn là một tên ăn mày, ngày nào cũng ra phố

ăn xin. Không biết hắn gặp được vận may gì, hay được cao nhân nào chỉ
bảo mà mấy năm trước hắn bỗng có được một khoản tiền lớn, vì thế liền
bắt đầu buôn bán trên biển. Hắn rất có đầu óc kinh doanh, thường mang
những thứ lụa là, lá trà vốn không đáng tiền ở Nam Nguyệt bán sang các
nước ngoài biển. Khi quay lại, hắn đem những thứ đồ chơi kỳ lạ ở những
nước đó về buôn. Những thứ đồ hải ngoại ấy rất được người Nam Nguyệt
yêu thích, giá tiền đương nhiên vì thế cũng rất cao. Cứ thế chưa đầy ba
năm, cái tên Âu Dương Cái đã trở thành nhà buôn trên biển lớn nhất Nam
Nguyệt, nghe nói hắn ta giàu có không ai sánh bằng.

Thực ra buôn bán trên biển không chỉ có một mình hắn, nhưng không

phải ai cũng làm ăn thành công như hắn.

Thương trường như chiến trường, thế nên luôn cần một người có mưu

lược và gan dạ. Có thể dễ thấy, người thường không thể so bì với gã Âu
Dương Cái này được. Thật không biết ai đã bới được một nhân tài như hắn
từ đám ăn mày ra thế?!

“Xem ra hôm nay bọn họ cũng ra biển rồi. Dạo gần đây trên biển có rất

nhiều hải tặc, e rằng chỉ có mình Cô Tô Âu Dương Phủ mới có gan ra biển
buôn bán thôi.” Thủy thủ đó nhìn về chiếc thuyền lớn khẽ đưa lời cảm thán.

Sắt Sắt nhẹ gật đầu, xem ra gã Âu Dương Cái này quả thực không phải

là người tầm thường.

Để tiện xuất hải, hôm nay Sắt Sắt lại giả nam trang khoác trên người bộ

y phục màu xanh, mái tóc đen búi lên được cài bằng trâm hắc ngọc, nhìn
thật tiêu sái mà vô cùng thanh tú. Nàng đứng ở mũi thuyền đón gió, y phục
nhẹ bay, trông hệt như tiên tử muốn cưỡi gió mà đi vậy.

Việc Mạc Tầm Hoan theo Sắt Sắt xuất hải cũng phải giấu Dạ Vô Nhai.

Vì thế, để tránh cho hắn hoài nghi, Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan đã hẹn trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.