ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 388

Khoang đáy chìm dưới nước, nên không có cửa sổ, không khí vì vậy rất

ngột ngạt. Tầng đáy này ngoài một gian phòng lớn thì chỉ còn một kho
hàng.

Nói chiếc thuyền này của Âu Dương Cái lớn, bởi nó thực sự không chỉ

lớn một cách bình thường, tầng đáy chất đầy đồ ăn và hàng hóa, đồ ăn đó
thậm chí đủ nuôi sống mấy trăm người trong vài tháng. Giờ không thể ra
ngoài được nên chẳng còn cách nào khác, Sắt Sắt đành chấp nhận ngủ ở
khoang đáy này vậy.

Sắt Sắt nhanh chóng tìm một chỗ trong kho, trải một tấm đệm cỏ rồi

ngồi lên đó nhắm mắt dưỡng thần. Thuyền cứ thế dập dềnh trôi, còn Sắt Sắt
trong khoang đáy bí bức lơ mơ ngủ. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, liền
nghe thấy một chặp những tiếng bước chân vang lên, có người đang chạy
vào gian phòng lớn.

“Vị nào là Giang công tử?” Một giọng nói dứt khoát vang lên.

Sắt Sắt đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo, chầm chậm bước ra.

Trong khoang thuyền tối tăm, ánh sáng từ chiếc đèn lưu li tỏa ra sáng trắng.
Ánh sáng đó soi rõ khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Cái, lúc này, thần sắc
trên mặt hắn không còn bình thản nữa, mà là sự ảo não xen lẫn kinh ngạc.

“Âu Dương công tử tìm ta ư?” Sắt Sắt cười nhạt hỏi, không biết vì

chuyện gì mà nửa đêm hắn lại xuống đây tìm nàng.

Âu Dương Cái quay người nhìn Sắt Sắt, trong mắt ánh lên một tia vui

mừng, mà quên mất cả lệnh cấm không được nói chuyện của Minh Xuân
Thủy. Hắn nâng chiếc đèn lưu li lên, trầm giọng nói: “Giang công tử, vừa
rồi khiến huynh chịu khổ rồi, mau cùng ta lên lầu trên nghỉ ngơi thôi.”

Sắt Sắt kinh ngạc ngước mắt nhìn Âu Dương Cái, hóa ra gã này không

bị câm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.