ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 390

Âu Dương Cái lại cười khẽ nói: “Giang công tử không cần khách khí,

nghỉ ngơi sớm đi.” Nói rồi hắn đóng cửa phòng đi mất.

Sắt Sắt nằm trên chiếc chăn gấm mềm mại, trở mình mãi mà không tài

nào ngủ được, cứ cảm thấy thái độ của Âu Dương Cái thay đổi quá mức kỳ
lạ, nhưng quả thực nàng không sao nghĩ ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng nàng nghe thấy tiếng tiêu bay bổng truyền
tới.

Tiếng tiêu uyển chuyển vang vọng, nho nhã chậm rãi, quyến luyến, bồi

hồi, trong đó còn xen lẫn cả tiếng sóng biển dào dạt mà mạnh mẽ, hai âm
thanh kết hợp thật vô cùng dÂu Dương. Sắt Sắt ngưng thần lắng nghe,
không ngờ trên thuyền cũng có thể nghe được tiếng tiêu lay động lòng
người như thế. Tiếng tiêu trong trẻo này hơi giống tiếng tiêu hôm đó của
Minh Xuân Thủy. Có điều sao Minh Xuân Thủy có thể xuất hiện ở đây
được chứ? Sắt Sắt cười khẽ, lắc đầu. Quyết không phải là chàng được!

Nhớ lại hôm đó, trong tiếng tiêu của Minh Xuân Thủy toát ra ý cô ngạo

sát phạt, còn tiếng tiêu lúc này lại là sự thất vọng và lưu luyến. Tiếng tiêu
quấn quýt, không ngừng bao bọc lấy trái tim Sắt Sắt, khiến trong lòng nàng
bỗng trào dâng biết bao cảm xúc. Trong tiếng tiêu quyến luyến đó, nàng
dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm về khuya, một bóng áo màu nguyệt bạch lặng lẽ xuất hiện trước

giường Sắt Sắt, phiêu dật nhẹ nhàng như ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Tay chàng cầm một ống tiêu, chiếc mặt nạ bạch ngọc mịn màng đeo trên

mặt. Ánh mắt chàng chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt đang
ngủ say của nàng, khi Sắt Sắt đang ngủ, nàng đẹp một cách bình yên. Có
điều, đôi lông mày nàng khẽ chau lại, dường như có nỗi u uất gì chưa được
giải tỏa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.