ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 397

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt đang cười tươi như hoa nở, liền hỏi: “Bây

giờ dễ chịu hơn chưa?”

Sắt Sắt nheo mắt khẽ cười, cảm giác quả thực có dễ chịu hơn trước rất

nhiều.

“Là ta nói tâm trạng của cô kia.” Mạc Tầm Hoan nói.

Sắt Sắt nhướn mày, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đẹp đẽ, bình

thản nói: “Ý huynh là ta vừa mới mượn rượu giải sầu ư? Đạo lý nâng chén
tiêu sầu càng sầu thêm, từ nhỏ ta đã biết rồi, vì thế ta sẽ không làm vậy đâu.
Chỉ là ta thấy thích thứ vị cay nóng của loại rượu này thôi.

Thứ vị cay nóng đó khiến trái tim nàng cũng nóng rực lên. Nàng cô đơn

quá, vì thế mới thèm cảm giác nóng bỏng của rượu.

Sắt Sắt vừa nói vừa tự rót thêm một chén, nâng lên, định uống tiếp. Mạc

Tầm Hoan thấy vậy liền giơ tay ra ngăn lại, ngoắc ngón tay, lấy chén rượu
từ trong tay nàng ra.

“Đây là rượu trắng của nước ngoài, vị cay xé, lại rất dễ say. Cô nên

uống loại rượu này thôi.” Mạc Tầm Hoan nói rất bình thản, rồi lấy vò rượu
Mãn Đường Hồng trên bàn rót một chén đưa lại cho Sắt Sắt.

“Đây là một loại rượu được ủ từ nho, cô ném thử đi.” Ngón tay thon dài

của hắn nhẹ đưa chiếc chén lưu li lên môi Sắt Sắt.

Chén rượu được làm bằng lưu li trong vắt, có thể nhìn rõ rượu ở trong

đỏ như màu hoa hải đường, ngón tay cầm chén rượu lại trắng trẻo, thon dài,
dưới ánh trăng tất cả hiện lên vẻ đẹp như một bức họa.

Sắt Sắt cười nhẹ, đỡ lấy chén rượu trong tay Mạc Tầm Hoan, cẩn thận

thưởng thức một ngụm nhỏ, quả nhiên vị rất dễ chịu. Vị ngọt lập tức làm
giảm đi vị cay nồng, lúc này, Sắt Sắt đã ngừng ho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.