ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 42

“Nhưng mà, Vương gia, Giang tỷ tỷ cũng ở đây, hay là chúng ta mời cả

Giang tỷ tỷ đi có được không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu nhìn Dạ Vô
Yên, trong ánh mắt diễm lệ đầy vẻ khẩn cầu.

Nàng bị người ta lăng nhục, mà phu quân tương lai của nàng lại chẳng

buồn để ý, còn phải nhờ người khác cầu xin hắn mới chịu cứu nàng? Trong
lòng Sắt Sắt bỗng thấy lạnh lẽo bi thương.

“Được thôi, nếu Hương Hương muốn cô ta đi theo, Bản vương sẽ cho

phép cô ta cùng chúng ta lên núi.” Dạ Vô Yên quay người, từ từ bước về
phía Sắt Sắt và Phong Noãn. Bộ y phục sang trọng màu tím không vướng
chút bụi trần bay nhẹ trong nắng xuân, tựa như ánh sáng tuyệt mỹ chói lòa
nhất thế gian, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

“Nếu Tuyền Vương muốn cô ta, bản đại gia đương nhiên không ngại

trao trả. Dù sao thì đại gia ta cũng đã chơi chán rồi, có điều, không biết liệu
Tuyền Vương có chịu sủng ái cái thứ không còn nguyên vẹn này nữa hay
không?” Phong Noãn gằn giọng nói.

Kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt vốn là để Dạ Vô Yên tưởng rằng nàng bị

làm nhục, đã không còn nguyên vẹn. Nhưng khi nghe mấy chữ “không còn
nguyên vẹn” này, nàng vẫn cảm thấy thật chối tai, sắc mặt không khỏi trắng
bệch thêm vài phần. Có điều lớp trang điểm quá đậm nên chẳng ai nhận ra
sự thay đổi đó. Thảm cảnh thế này mà mặt nàng vẫn không biến sắc, hẳn
mọi người sẽ nghĩ da mặt nàng dày ngang với tường thành.

Dạ Vô Yên khẽ “hừ” một tiếng, đôi lông mày dài khẽ cau lại, chán nản

nói: “Chuyện này không phiền các hạ phải phí công lo lắng, hãy mau thả
nàng ấy ra.”

“Nếu ngươi tiến lên thêm một bước, ta sẽ giết chết cô ta.” Tiếng Phong

Noãn vang lên trên đỉnh đầu Sắt Sắt, lạnh lùng, hiểm độc. Thanh cương đao
kia đã gác lên cổ Sắt Sắt, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.