ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 446

Minh Xuân Thủy chầm chậm ngước mắt, nhấc một ly rượu chân cao

trong suốt trên chiếc bàn trước mặt, ống tay áo như mây rủ trên mặt bàn,
thật nhẹ nhàng mà nho nhã. Đôi môi mỏng lộ ra ngoài trên mặt nạ nhếch
lên thành một nụ cười, tao nhã đến mê người nhưng lại mang theo thái độ
ngông cuồng, cực kì phóng khoáng, sau đó nhẹ đáp: “Ta tới để giết ngươi!”

Sát khí từ nụ cười phóng khoáng đó tỏa ra vô cùng lạnh lẽo.

Tây Môn Lâu nghe vậy cứng người trong lòng liền dâng lên một thứ

cảm giác sợ hãi cực kỳ khó hiểu. Hắn nheo mắt chăm chú nhìn bạch y công
tử đang ngồi khoan thai trên chiếc thuyền trắng.

Gã nam tử này khiến hắn lập tức nảy sinh thứ ảo giác chưa từng có,

dường như kẻ này có thể cướp đi mọi thứ mà hắn có chỉ trong khoảnh khắc,
khiến hắn hoàn toàn trắng tay. Phong thái, cử chỉ và khí chất cao quý vương
giả toát ra từ gã bạch y công tử khiến hắn lạnh người.

Nhưng Tây Môn Lâu vốn là hải tặc thân trải trăm trận, thế nên mặc dù

trong lòng sợ hãi nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ
trong tay hắn có hơn một vạn hùng binh, còn đám người này chẳng qua chỉ
có mấy chục chiến thuyền. Hắn chẳng có lý do gì để phải thua cả.

“Ngươi dựa vào đâu mà tự cuồng có thể giết ta?” Tây Môn Lâu ngông

cuồng cười rộ lên. Lúc này hắn đã lấy lại được sự tự tin ngang ngược vốn
có.

“Bắn tên!” Hắn nheo đôi mắt đỏ quạch quỷ dị, vung tay hạ lệnh.

Thế nhưng, tên vốn tưởng sẽ bẳn ra như mưa lại không hề xuất hiện.

Lúc này hắn mới bàng hoàng phát hiện ra, không biết từ khi nào đã có rất
nhiều bóng người trèo lên thành không một tiếng động. Và chỉ trong
khoảnh khắc tất cả cung thủ của hắn đã nằm chết la liệt dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.