ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 463

Minh Xuân Thủy ngồi bên Sắt Sắt, không ngừng vung tay áo gạt tên. Tư

thế đó, thần thái đó nhẹ nhàng như đuổi muỗi vậy.

Sắt Sắt toàn thân vô lực tựa vào giường, vết thương dội lên từng cơn

đau chói buốt, chỉ cảm thấy ý thức dần mất đi. Vừa rồi liên tiếp mấy trận
đại chiến, nàng dường như đã hao kiệt toàn bộ sức lực, bây giờ lại mất máu
quá nhiều, nàng quả thực không thể trụ được thêm nữa.

Trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần lùi xa.

Khi tỉnh lại, xung quanh nàng đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng

sóng vỗ ì oạp cạnh mạn thuyền.

Chiến sự thế nào? Kết thúc rồi ư?

Sắt Sắt cố ngồi dậy, không ngờ lại động đến vết thương ở mạng sườn,

đau đớn đến mức nàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng ôm vết thương, lảo đảo
lăn từ trên giường xuống, loạng choạng bước ra cửa khoang thuyền. Trên
sàn thuyền chỉ còn ánh tà dương, hóa ra chỉ ngủ một giấc mà đã hoàng hôn
rồi.

Minh Xuân Thủy ngồi ở mũi thuyền, bạch y phấp phới tựa như thần

tiên. Ánh tà dương chiếu trên chiếc mặt nạ bạch ngọc phản chiếu sắc chiều
ấm áp.

Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt chuyển động, lúc này nàng mới phát hiện

mình không còn ở trên chiếc thuyền trắng mà đã được chuyển sang một
chiếc thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ này đi nhanh hơn thuyền trắng rất nhiều. Vì
gió thổi vào mặt rất lớn, thổi đến mức dường như khiến nàng không đứng
vững được. Mái tóc đen bay lên rối tung, có sợi bay cả vào miệng.

Sắt Sắt kinh sợ kêu lên, khó khăn lắm mới vuốt yên những sợi tóc trên

mặt. Khi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Minh Xuân Thủy đã quay người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.