ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 464

nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi, ánh mắt ẩn giấu sau chiếc mặt nạ của chàng lập
tức bừng sá ng.

Sắt Sắt bị chàng nhìn tới mức tim đập loạn nhịp, thấp giọng nói: “Minh

Lầu chủ chiến sự kết thúc rồi ư?”

“Kết thúc rồi, đám hải tặc đã bình yên trở về Thủy Long Đảo. Họ đều

an toàn, nàng yên tâm đi!” Minh Xuân Thủy nở nụ cười khẽ, chầm chậm từ
mũi thuyền bước lại.

Nói vậy, đám hải tặc đó đều không gặp nguy hiểm gì rồi, Sắt Sắt thở

phào một hơi, “Vậy Gia gia của ta không sao chứ?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.

“Định An Hầu đã theo quân về Nam Nguyệt rồi, ông ấy không sao

đâu!” Chàng lại gần đỡ lấy thân thể yếu đuối của nàng, khẽ hỏi: “Nàng nên
lo cho bản thân mình thì hơn, bây giờ nàng thấy sao rồi?”

“Ta đỡ nhiều rồi, ngủ một giấc, vết thương không còn đau lắm nữa.” Sắt

Sắt thấp giọng đáp, đột nhiên nàng nhớ lại tình cảnh bi thảm của Mạc Tầm
Hoan, liền chau mày hỏi: “Mạc Xuyên Vương tử sao rồi?”

“Ồ, nàng lo cho hắn sao?” Ánh mắt Minh Xuẩn Thủy đột nhiên tối sầm

lại, giọng điệu thoáng trào lộng, “Chỉ e rằng hắn chẳng lo cho nàng chút
nào đâu.”

“Huynh nói vậy là có ý gì?” Sắt Sắt mặc kệ sự châm chọc của chàng,

bình tĩnh hỏi lại.

“Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, nàng không thấy kỳ

quặc sao?” Minh Xuân Thủy chậm rãi hỏi.

Quả thực Sắt Sắt rất hoài nghi chuyện này, nếu không có người báo tin,

chắc chắn họ không thể kịp thời xuất binh được. Nhưng nàng chưa từng
nghi ngờ Mạc Tầm Hoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.