ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 466

Minh Xuân Thủy yên lặng giây lát, trong đôi mắt thâm sâu là thần tình

phức tạp. Một hồi sau mới thấp giọng nói: “Để ta đi kiếm gì đó cho nàng
ăn.”

Chàng quay người đi xuống khoang đáy, một lát sau mang lên một bát

cháo đang bốc hơi nghi ngút. Sắt Sắt thực sự rất đói, nàng ăn rất nhanh, rồi
cảm thấy vết thương cũng dần không còn đau mấy nữa.

“Minh Xuân Thủy, huynh muốn đưa ta đi đâu? Binh sĩ của huynh đâu

rồi?” Nàng thấp giọng hỏi, chẳng phải lẽ ra nàng nên theo đám hải tặc về
Thủy Long Đảo sao? Rốt cuộc Minh Xuân Thủy muốn đưa nàng đi đâu
chứ? Hơn nữa, những thủ hạ của nàng tại sao lại không cùng đi theo họ.

“Nhát kiếm đó tuy không đâm vào chỗ hiểm nhưng vết thương rất sâu,

ta phải đưa nàng đi tìm một vị thần y chữa trị mới được. Như thế vết
thương mới không để lại sẹo.” Minh Xuân Thủy chậm rãi nói tiếp: “Binh sĩ
của ta đang ở phía sau dọn dẹp chiến trường.”

“Lo để lại sẹo ư?! Ta chẳng hề quan tâm.” Sắt Sắt cười nhạt đạp, khẽ

tựa vào thành giường.

“Để lại sẹo xấu lắm.” Minh Xuân Thủy nói xong bỗng hoàn toàn im bặt.

Trên làn da trắng mịn của nàng để lại một vết sẹo xấu xí, chẳng phải sẽ khó
coi lắm sao? Nhưng việc này thì liên quan gì tới chàng chứ? Minh Xuân
Thủy cố nén sự bực bội trong lòng, đứng dậy đi ra phía sàn thuyền.

Nước biển được ánh tà dương chiếu xuống hắt lên thứ ánh sáng đỏ rực,

cực kỳ tráng lệ và hùng vĩ. Bỗng Minh Xuân Thủy thấy trên mặt biển nơi
gần chiếc thuyền nhỏ của mình nổi lên một vật thể màu xám sáng bóng.

“Giang Sắt Sắt, nàng mau ra đây!” Thanh âm của Minh Xuân Thủy từ

phía ngoài đột ngột truyền vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.