ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 465

“Lẽ nào huynh nghi ngờ Mạc Vương tử báo tin sao? Không thể nào!”

Sắt Sắt nói rất chắc chắn.

Ánh mắt Minh Xuân Thủy hơi tối lại, trên mắt như bao trùm bởi một

tầng cảm xúc, chàng trầm giọng nói: “Nếu nàng đã tin tưởng hắn như vậy,
ta cũng không nói nhiều nữa. Hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đương
nhiên là về Y Mạch Quốc làm Vương rồi.” Dứt lời chàng đi lướt qua người
nàng, ngồi xuống chiếc ghế trong khoang thuyền.

“Minh Lầu chủ, huynh muốn đưa ta đi đâu vậy?” Sắt Sắt khẽ hỏi.

Minh Xuân Thủy tựa lưng vào ghế một cách nho nhã, không nói gì. Sắt

Sắt không thấy biểu hiện trên mặt chàng, nhưng nàng có thể cảm nhận
được, lúc này chàng không vui. Người đàn ông này tức giận rồi, xem bộ
dạng có vẻ như không buồn quan tâm đến nàng nữa.

Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, hỏi khẽ: “Minh Lầu chủ, sao huynh không để

ý tới ta?”

Câu hỏi này nàng nói ra rất khó khăn, hơn nữa thanh âm càng lúc càng

nhỏ, rồi dần dần không còn nghe thấy gì nữa. Nàng tựa vào cửa khoang
thuyền, chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt xuống dưới đất.

Minh Xuân Thủy thấy vậy vội vàng xông tới, nhè nhẹ bế nàng lên, cần

thận đặt nàng lại lên giường. Chàng đưa tay khẽ vỗ lên khuôn mặt trắng
nhợt của nàng, giọng nói có chút khàn khàn: “Giang Sắt Sắt, Sắt Sắt, nàng
sao thế?”

Sắt Sắt bỗng mở trừng mắt, khe khẽ cười, đôi mắt đen với sóng mắt

long lanh cong lên như vầng trăng khuyết, thấp giọng nói: “Ta đói quá!”

Minh Xuân Thủy rõ ràng thở phào ra một hơi, nhìn khuôn mặt tươi cười

của Sắt Sắt, chàng biết vừa rồi nàng cố ý làm vậy. Còn chàng, đầu óc không
còn khống chế nổi mà hành động trong vô thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.