ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 488

Lông mi Sắt Sắt khẽ run, lúc này, nàng thực sự không muốn gặp chàng.

Hơn nữa, nàng nghĩ, chắc chàng cũng không muốn gặp nàng. Có lẽ trong
lòng chàng hổ thẹn, vì thế mới để nàng tới Xuân Thủy Lầu dưỡng thương.
Như vậy cũng tốt, khi chàng không còn hổ thẹn nữa thì có lẽ giữa chàng và
nàng cũng không còn rõ ràng buộc gì nữa.

“Sao đường núi hôm nay lại yên ả thế nhỉ?” Trụy Tử đột nhiên khẽ hỏi.

“Phải đấy, yên ả đến mức quái lạ.” Tiểu Thoa chau mày.

Trong lòng Sắt Sắt thoáng khựng lại, nàng cũng mơ hồ cảm thấy sự yên

tĩnh này có chút quái lạ. Nàng mở to mắt vén rèm nhìn ra ngoài.

Bóng tối mênh mông, cây cối rậm rạp, đen hun hút, những ánh sáng còn

sót lại của mặt trời không thể xuyên qua được màn đêm. Có mấy bóng hình
loáng thoáng, một ánh sáng rõ ràng vọt lên đập vào mắt, ánh sáng đó giống
như chiếc gương trang điểm của nàng phản chiếu lại ánh trăng.

Đương nhiên ở đây chẳng thể nào có gương trang điểm, nhưng còn một

thứ có thể phản chiếu lại ánh trăng, đó chính là đao kiếm sắc bén.

“Chỉ e là sắp có trò vui rồi đây.” Sắt Sắt chầm chậm nói.

Lời nói vừa dứt, chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, trong rừng cây có

chục bóng người nhảy ra trên mặt đều bịt vải đen. Thân thủ nhanh nhẹn của
chúng không giống như thổ phỉ thông thường, chỉ trong khoảnh khắc đã
vây lấy hai chiếc xe ngựa.

Ánh mắt Sắt Sắt hắt lên vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười

diễm lệ.

Đây có lẽ chính là cái gọi là giang hồ, không hành thích thì cũng là

chém giết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.