ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 489

Xuân Thủy Lầu hành sự vốn rất kín tiếng, chẳng qua chỉ là hai cỗ xe

ngựa thông thường, thêm cả phu xe mới có sáu người, nhưng rốt cuộc vẫn
bị kẻ khác nhắm vào.

“Người trên xe mau xuống đây, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường

sống, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình.” Gã cầm đầu cười một tiếng,
thanh âm trầm thấp mang theo chút uy nghiêm lạnh lùng bay trong gió.

“Trên xe bao nhiêu người thế này, ngươi muốn giữ ai lại hả?” Vân

Khinh Cuồng nhảy từ trên xe ngựa xuống phía trước, tay trái cầm bình
thuốc, trên mặt mang nụ cười mê hồn đến chết người không đền mạng.

“Giang Sắt Sắt!” Gã đàn ông đó lạnh lùng nhìn hắn trầm giọng đáp.

Ngữ khí của hắn vốn dĩ rất lạnh, nhưng khi hắn nói ra tên Sắt Sắt, lại mang
chút dịu dàng khiến người khác khó mà bỏ qua.

Trong lòng Sắt Sắt cực kỳ ngạc nhiên, vốn cho rằng đám người này tới

là vì Xuân Thủy Lầu, không ngờ chúng lại muốn bắt cóc mình. Nàng cố
ngồi dậy trên giường, bảo Tiểu Thoa vén rèm, nhìn ra ngoài.

Lúc đó là khi mặt trời vừa xuống núi, trăng còn chưa lên, vì thế bên

ngoài tối mịt mù.

Sắt Sắt chau mày nhìn, chỉ thấy trong bóng tối âm u, gã mặc áo đen

đứng đó, chiếc áo bào bay phần phật trong gió đêm, trên mặt hắn đang
mang mặt nạ sói xanh, nhìn rất hung dữ đáng sợ. Hắn chỉ tùy tiện đứng đó
thôi, nhưng xung quanh người hắn lại toát ra bá khí khiến người khác ngộp
thở, khí thế bức người như núi Nhạc[1], khiến người ta không dám coi
thường.

[1] Ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc bao gồm Hằng Sơn (Bắc

Nhạc), Hành Sơn (Nam Nhạc), Thái Sơn (Đông Nhạc), Hoa Sơn (Tây
Nhạc) và Tung Sơn (Trung Nhạc). Ý của câu này nói rằng khí thế của gã áo
đen vững như núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.