ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 502

“Hách Liên, bỏ ta xuống ngựa đi.” Sắt Sắt thấp giọng, nàng không

muốn Y Doanh Hương tiếp tục hiểu lầm nàng.

Phong Noãn nghe thấy ánh mắt trở nên sâu thẳm, cánh tay không những

không buông mà còn giữ chặt hơn, ôm sát nàng vào lòng vô cùng thân mật.
Hắn sao có thể không biết những gì Sắt Sắt nghĩ trong lòng, nàng không
muốn Y Doanh Hương hiểu lầm quan hệ giữa hai người, có lẽ nàng còn
định tác hợp hắn và Y Doanh Hương cũng nên. Nhưng hắn sẽ không để
nàng được toại nguyện.

Sắt Sắt giận hắn đột nhiên ôm chặt lấy mình liền giằng co: “Hách Liên

Hoàng tử, huynh quên những lời vừa nói sao? Mau thả ta ra.”

“Nàng không muốn Tuyền Vương tuyệt vọng với nàng à?” Phong Noãn

hỏi khẽ, hơi thở ấm áp phả bên tai nàng, hơi tê tê…

“Hắn chưa từng có ý định gì với ta, lấy đâu ra tuyệt vọng, mau thả ta

ra.” Sắt Sắt chau mày, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang chút hàn
ý.

Phong Noãn im lặng một lát rồi chầm chậm nới lỏng cánh tay đang ôm

lấy eo thon của nàng. Tuy trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng hắn
không hề tức giận. Hắn thích một Sắt Sắt như thế, bất kể bên ngoài nàng
kiên cường phóng khoáng thế nào, nhưng trong thâm tâm, nàng luôn là
người có tình cảm thuần khiết.

“Nhưng sao ta thấy hắn dường như vẫn chưa hết hi vọng với nàng nhỉ?”

Phong Noãn thấp giọng nói.

Sắt Sắt không đừng được nhìn theo ánh mắt về phía Dạ Vô Yên.

Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, tấm trường bào màu đỏ tía bay phần phật

trong gió, dưới ánh trăng, dung mạo hắn lạnh lùng tuyệt mỹ, khóe môi là nụ
cười ung dung, nhưng trong mắt hắn lại toát ra anh sáng lạnh như đao kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.