ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 512

Lời nói lạnh lùng và sự sắc bén trong ánh mắt hắn khiến Y Doanh

Hương thoáng đờ người, ngón tay ngọc ngà run run chỉ vào Phong Noãn,
lẩm bẩm nói: “Ngạo Thiên ca ca, huynh, lẽ nào những lời ta nói là sai ư?
Tỷ tỷ của ta lẽ nào không phải là mặt trăng trên chín tầng trời?”

Vân Khinh Cuồng dường như không ngờ câu nói của mình lại khiến Y

Doanh Hương kích động như thế, hắn thoáng bối rối, cười với Sắt Sắt nói:
“Trăng thì có gì ghê gớm đâu, treo trên trời cũng chỉ để ngắm được thôi. So
với bông hoa đẹp đẽ thơm mát thì còn kém xa. Hoa ít ra còn có thể hái, rồi
nâng niu trong tay, hoặc cho dù không hái được thì còn ngửi được hương
thơm.” Câu cuối cùng này dường như không phải nói cho Sắt Sắt mà là nói
cho Dạ Vô Yên nghe.

Trong lòng Sắt Sắt khẽ rung động, phút chốc nàng đã hiểu ra một

chuyện.

Có lẽ tỷ tỷ của Y Doanh Hương, nữ Tế Tư, nữ thần ánh trăng đó chính

là đóa tuyết liên trong lòng Dạ Vô Yên.

Sắt Sắt không đừng được ngước mắt nhìn về phía Dạ Vô Yên. Chỉ thấy

hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt không có chút gì kinh ngạc, chỉ có
điều đôi mắt phương trong suốt như dòng sông băng đó đang biến đổi khôn
lường, thần tình cực kỳ phức tạp. Ánh mắt hắn vượt trên đầu đám đông,
nhìn về nơi thăm thẳm phía xa. Nghe lời nói của Vân Khinh Cuồng, hắn
bỗng quay đầu lại, ánh mắt thâm u chạm vào ánh mắt đang kiếm tìm của
Sắt Sắt.

Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, trong phút chốc, cả hai đều cực kỳ

kinh ngạc. Trái tim Sắt Sắt đột nhiên đập mạnh liên hồi, đến bản thân nàng
cũng cảm thấy ngỡ ngàng, chẳng phải tử lâu nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng
về hắn rồi sao? Vì sao lúc này lại bị ánh mắt hắn làm cho trái tim nàng gợn
lên từng đợt sóng rung động?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.