ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 572

Sắt Sắt ngước mắt, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vì sao họ

lại quan tâm tới Tuyền Vương như thế.

Vân Khinh Cuồng ngồi trên ghế, nhếch miệng cười đáp: “Bản Cuồng Y

ra tay, còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa Tuyền Vương không phải là
một công tử yếu đuối, cũng đâu phải là chưa bị thương bao giờ, vết thương
nhỏ đó với ngài ấy mà nói chỉ như cơm bữa mà thôi, có đáng gì!”

Ánh mắt Sắt Sắt thoáng lặng đi, nàng biết, Dạ Vô Yên từ một thiếu niên

yếu đuối trở thành một chiến thần dũng mãnh nhất định đã phải trải qua rất
nhiều gian khổ, nhưng nghe Vân Khinh Cuồng nói hắn bị thương chỉ là
cơm bữa, trong lòng nàng ngoài sự kinh ngạc còn có một cảm giác rất kỳ
quái.

“Ngài ấy vì cô mà bị thương, bất luận thế nào, cô cũng nên đi cảm ơn

người ta một câu chứ? Ngài ấy bất chấp cả tính mạng mà cứu cô, cô không
thể nào không động lòng đúng không? Đến cả ta còn cảm động nữa là!”
Vân Khinh Cuồng quay đầu nói với Sắt Sắt, khóe môi nhếch lên một nụ
cười quái dị.

“Cảm tạ thì đương nhiên rồi, nhưng bây giờ đêm đã khuya, hơn nữa, e

rằng có người đang ở bên ngài ấy, tốt nhất mai ta đi thì hơn” Sắt Sắt cười
nhạt nói, e rằng bay giờ Y Lãnh Tuyết đang ở bên Dạ Vô Yên rồi, sao nàng
có thể đi phá đám vào lúc người ta đang chàng chàng thiếp thiếp chứ.

“Cô nói đến Y Lãnh Tuyết phải không? Cô ta đi lâu rồi. Nếu mai mới

cảm tạ, chẳng phải không có thành ý gì ư?” Vân Khinh Cuồng ngồi tựa trên
ghế, hờ hững nói.

Hắn nói rất có lý, dẫu sao bây giờ nàng cũng không ngủ được, vết

thương ở mạng sườn vừa đắp thuốc, đã không còn đau lắm. Huống hồ trong
lòng nàng thực ra rất lo cho thương thế của Dạ Vô Yên. Vì thế nàng liền
đứng dậy, chầm chậm bước ra khỏi trướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.