ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 592

Sắt Sắt cười nhạt nói: “Hách Liên, ta thấy có lẽ nên về trướng của mình

thì hơn, bên ngoài có thị vệ, ta không sao đâu”.

Phong Noãn nheo đôi mắt chim ưng, trong nháy mắt là sự thâm sâu mà

Sắt Sắt không sao hiểu được.

“Nàng không hiểu đại ca của ta đâu, tuy hắn bị ta đánh một trận rồi,

nhưng hắn quyết không bỏ qua. Nếu giữa hai người lại xảy ra chuyện gì, ta
e là sẽ không khống chế nổi bàn tay mình đâu”. Phong Noãn nói đầy thâm
ý.

Sắt Sắt ngẩn người, xem ra tốt nhất nàng không nên để Hách Liên Bá

Thiên có cơ hội nào thì hơn. Nếu Phong Noãn và Hách Liên Bá Thiên xảy
ra xung đột với nhau, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.

“Được, ta theo huynh về trướng là được chứ gì”. Bản tính Sắt Sắt vốn

phóng khoáng, không e dè câu nệ như những cô gái khác. Trong lòng nàng
từ lâu đã coi Phong Noãn là huynh đệ. Khi còn là Tiêm Tiêm công tử, nàng
đã cùng Phong Noãn đi dạo khắp kinh thành cả đêm. Bây giờ ở cùng một
gian phòng với nhau, cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều. Nhưng Sắt Sắt có thể
nghĩ thoáng, không có nghĩa người khác cũng có thể nghĩ vậy.

Nàng vừa nói ra câu này, trong trướng bầu không khí không chỉ tĩnh

mịch mà còn bắt đầu có phần căng thẳng. Xem ra lời nói của Sắt Sắt còn
khiến mọi người kinh ngạc hơn lời nói vừa rồi của Phong Noãn.

Phong Noãn nghe vậy, cực kỳ vui mừng, kiếm mi nhướng lên, trong ánh

mắt lóe lên một nét cười thâm trầm, hắn nắm chặt tay Sắt Sắt, rời khỏi
trướng của Dạ Vô Yên.

Trong trướng, Vân Khinh Cuồng ngồi trên ghế, khoanh tay than dài:

“Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Phải không, Tiểu Thoa, Trụy Tử?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.