ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 614

Vũ Thúy Thúy nhìn rất thanh tú, chỉ có điều ngữ khí nói chuyện kiêu

ngạo trời sinh, khiến cô ta trở nên có vài phần đáng ghét.

Sắt Sắt vẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, ta không muốn múa!”

Sắt Sắt thích múa, nhưng nàng chỉ thích múa một cách thoải mái, còn

với kiểu thi múa thách đố thế này, nàng cực kỳ không thích.

Vũ Thúy Thúy không biết vì thái độ của Sắt Sắt hay vì sự cự tuyệt của

nàng mà nói đầy phẫn hận: “Cô là ai mà dám cự tuyệt ta chứ? Xem ra cô
cũng chỉ là nô tỳ mà Lầu chủ mang về thôi, nếu Lầu chủ thích cô, sao còn
để cô ở trong thôn? Có lẽ cô không biết sau thôn, ở bên Yên Ba Hồ có một
tòa nhà cực kỳ trang nhã tinh xảo xung quanh trăm hoa đua nở, đó là nơi
Lầu chủ xây cho người con gái trong lòng mình. Nếu cô không ở nơi đó, thì
đừng hòng làm người phụ nữ của Lầu chủ. Đúng là không biết xấu hổ.”

Sắt Sắt đời này chưa bao giờ bối rối như thế, lại còn bị mắng là không

biết xấu hổ trước mặt bao người. Có điều đối phó với cô gái như Vũ Thúy
Thúy không khó, nàng càng phẫn nộ thì cô ta càng thích thú. Vì thế Sắt Sắt
vẫn bó gối ngồi dưới đất, khẽ nhướng mày một cách lạnh lùng, hờ hững
nói: “Xem ra Vũ cô nương rất muốn tới đó ở thì phải? Có điều xem bộ
dạng cô chắc là khó rồi đây.”

Vũ Thúy Thúy bị Sắt Sắt nói ra hết tâm sự của mình trước mặt mọi

người, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta chỉ vào Sắt Sắt nghiến răng nói: “Cô
dám nói ta? Cô…” Cô ta tức không nói nên lời, đôi mắt hạnh lóe lên những
tia nhìn căm tức, bộ dạng trông như hận không thể đánh cho Sắt Sắt một
trận vậy.

Sắt Sắt khẽ than, than cho nàng, và cũng là than cho Vũ Thúy Thúy.

Hoa rơi yêu nước chảy, rốt cục chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nàng chưa bao giờ ra sau thôn, còn cho rằng sau đó là sơn cốc. Đêm

nay mới biết, ở đó có hoa, có hồ, còn có cả một căn nhà trang nhã. Đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.