ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 664

Thuốc giải độc hoa đó, nhất định Vân Khinh Cuồng sẽ không đưa cho

nàng, những người khác lại càng không thể, chỉ có Phong Tường Nhi là có
thể mà thôi. Không chỉ vì tính cách thẳng thắn của nàng ta, mà còn vì
Phong Tường Nhi vốn không phải người của Xuân Thủy Lầu, cũng không
phải người của Ô Mặc tộc thuộc Côn Luân Nô.

Đêm đã khuya lắm rồi, Phong Tường Nhi dường như vẫn chưa nghỉ,

ngoài cửa sổ vẫn thấy ánh nến vàng. Sắt Sắt đẩy cửa phòng nàng ta, liền
thấy Phong Tường Nhi ngồi dưới đèn, hình như đang chế loại thuốc độc gì
đó. Nàng ta thấy Sắt Sắt vào, không kinh ngạc chút nào, chỉ hờ hững nhìn
nàng một cái, dường như sớm liệu ra nàng sẽ tới đây thì phải.

“Tường Nhi, cho ta thuốc giải ở rừng hoa.” Sắt Sắt không khách khí

trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Phong Tường Nhi ngước mắt nhìn nàng, than dài rồi nhẹ nói: “Chờ

chút, ta đang làm cho cô đây.”

“Cô biết ta muốn đi sao?” Sắt Sắt không ngờ Tường Nhi lại biết đêm

nay nàng muốn bỏ đi.

Phong Tường Nhi lườm Sắt Sắt, chau mày nói: “Với tính cách của cô,

sao có thể ở lại?” nàng ta vừa pha thuốc vừa nói, “Có điều cô muốn đi, ta
không cản. Chỉ là suy nghĩ cho kỹ, cô có quên được Lầu chủ không? Ta cho
rằng Lầu chủ và cô gái đó căn bản không phải thứ tình cảm đó đâu. Họ rất
hiếm khi gặp nhau, ta đoán có lẽ họ còn chưa bao giờ nắm tay nhau ấy chứ.
Nhưng còn cô, hai người đã là phu thê rồi. Nếu bây giờ ngài ấy phải chọn,
ta nghĩ chắc chắn sẽ chọn cô thôi.”

Sắt Sắt cười khổ nói: “Phong Tường Nhi, cho dù chàng chọn ta, ta cũng

phải đi.”

Phong Tường Nhi nhìn Sắt Sắt, than dài một tiếng, viên nắm thuốc

trong tay thành viên tròn tròn rồi đưa cho Sắt Sắt: “Xong rồi, cho cô đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.