ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 668

Huống hồ, nàng còn bị thương nhẹ. Thế nhưng, Sắt Sắt không hề cảm thấy
xa lạ chút nào với cảm giác đó, như thể bản thân thường xuyên phải ngủ
ngoài trời vậy. Nàng nằm trên cây cành lá rậm rạp, trên người đắp chiếc áo
khoác mà Phong Tường Nhi cho, cũng có thể coi là thoải mái, gió trong
rừng ít hơn nhiều so với trên vách núi, thân thể vì thế cũng không thấy lạnh
chút nào.

Trước đó, nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ tư, lần

trước trên biển đại chiến với Tây Môn Lâu, tổn thất mất một phần nội công,
hiện giờ chỉ còn hơn ba thành. Lần này trở về Đông Hải, nàng cần phải
chịu khó tập luyện nội công mới được.

Sắt Sắt nhắm chặt hai mắt, ngầm vận chân khí điều hoà hơi thở. Ước

chừng khoảng một canh giờ, nàng mới mở mắt ra lần nữa. Xuyên qua cành
lá rậm rạp, bầu trời phía trên rộng mênh mông, rải đầy những vì sao tựa
như những mảnh vàng cốm, lấp lánh lộng lẫy đến vô cùng.

Ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ dường kia, Sắt Sắt bỗng thấy trong lòng tràn

đầy hoan hỉ, phản ứng đầu tiên chính là muốn gọi Minh Xuân Thuỷ lại
xem. Nhưng nàng lập tức ý thức được rằng, chàng không còn ở bên cạnh
nàng nữa. Phút giây, nhìn lại lên những vì sao trên trời kia, trong lòng nàng
dâng lên một nỗi thê lương vô bờ bến.

Từ nay về sau, trong cuộc đời này, chắc rằng tất cả cảnh đẹp đều sẽ trở

nên vô vị, cho dù có ngàn mối tâm tình, cũng chẳng biết ngỏ cùng ai?

Cái gọi là chuyện cũ đã qua, thì cứ xem như một giấc yên hoa xuân

mộng là xong vậy.

Sắt Sắt ngước nhìn trời sao, ngửi mùi hoa dại ngan ngát trong rừng, rồi

dần chìm vào giấc ngủ.

Minh Xuân Thuỷ đột nhiên tỉnh dậy, chàng không hề mơ thấy ác mộng,

nhưng không biết vì sao lại bừng tỉnh giữa giấc ngủ sâu. Sau khi tỉnh, mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.