ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 670

Minh Xuân Thuỷ giơ tay một cái, nhấc móng hổ qua một bên, dưới đó

là một viên trân châu toả ra ánh sáng dìu dịu. Lập tức có người của Xuân
Thuỷ Lầu tiến lên nhặt viên trân châu đó, đưa vào tay hắn. Minh Xuân
Thuỷ vê hạt trân châu, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Trên viên trân châu có dính vết máu, chàng ngồi xuống, nhìn thấy trên

móng hổ, dính đầy máu tươi. Máu chảy ra trên mình hổ chưa hề chảy đến
chỗ này, có thể thấy, đây là máu của người đã đánh nhau với nó.

Sắt Sắt!

Trân châu đã tìm thấy, nhưng lại mất dấu vết của người.

Minh Xuân Thuỷ giơ chưởng vỗ một cái, thân cây to bằng vòng ôm liền

kêu răng rắc đổ xuống, bụi đất bay mù. Trái tim chàng cũng như sắp nổ
tung, đau đớn như bị vò nát, từng chút từng chút một, nỗi đau ấy lan ra toàn
thân, tứ chi ngũ tạng, không chỗ nào không đau đớn.

Chàng nhìn quanh bốn phía, thấy địa hình bốn bề đều cực kì cheo leo,

nếu đã bị thương, nàng tuyệt đối sẽ không xuống núi giữa đêm khuya. Nhìn
thấy khoảnh rừng không xa phía trước mặt, chàng liền lạnh lùng ra lệnh:
“Đến khoảnh rừng kia xem xem.”

Đám người nhanh chóng tách ra, cẩn thận từng bước tiến vào trong rừng

tìm kiếm.

Khoảng rừng lớn bị ánh đuốc chiếu sáng, rất nhanh sau đó ánh mắt

Minh Xuân Thuỷ cứ nhìn chằm chằm như bị dán chặt vào một cái cây.

Giang Sắt Sắt đang cuộn tròn trên cây ngủ ngon lành, trên người đắp

chiếc áo khoác da chồn của Phong Tường Nhi. Động tĩnh bốn bề bất chợt
khiến nàng tỉnh giấc, mở mắt ra, chỉ thấy một màu đen kịt. Bỗng nàng nhớ
lại mình đang ở trong khoảnh rừng u ám, liền cựa mình, ngồi dậy trên cành
cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.