ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 682

Sắt Sắt ngồi yên không động đậy.

Đôi môi nàng, vì tối qua bị chàng hôn một cách ngang ngược, đỏ mọng

lên, phản chiếu trên chiếc thìa bạch ngọc, đẹp không sao tả xiết. Minh
Xuân Thuỷ trong lòng khẽ động, đôi mắt đen gợn sóng. Sắt Sắt không biết
nguy hiểm trước mắt, còn bĩu môi, không chịu uống thuốc.

Minh Xuân Thuỷ khẽ cười, uống một ngụm thuốc, cúi xuống, chầm

chậm xích lại gần khuôn mặt yêu kiều của Sắt Sắt.

Sắt Sắt cảm nhận được tiếng gió nhè nhẹ, còn chưa kịp phản ứng, cặp

môi anh đào đã bị môi chàng giữ lấy, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, từng giọt
thuốc sắc đặc đã được đưa vào trong miệng nàng.

Sắt Sắt giận dỗi vung tay một cái, hất đổ bát thuốc trong tay Minh Xuân

Thuỷ, chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, bát thuốc đã rơi trên mặt đất.

Minh Xuân Thuỷ trầm giọng thở dài một tiếng: “Người đâu!”

Thị nữ đứng hầu bên ngoài vào thu dọn bát thuốc, Minh Xuân Thuỷ liền

dặn dò: “Đi sắc bát thuốc khác đi.”

Thị nữ lập tức vâng lệnh lui ra.

Minh Xuân Thuỷ ngồi xuống bên giường, thanh âm rành rọt: “Ta đã nói

với nàng rồi, ta và cô ấy đã chấm dứt, sao nàng lại không tin? Hiện giờ cô
ấy bị trọng thương, không biết về đâu, đợi sau khi vết thương chữa khỏi, ta
sẽ tiễn cô ấy đi.”

Sắt Sắt chau mày, không ngờ Minh Xuân Thuỷ lại nói ra những lời này.

Thế nhưng, sự giải thích của chàng, chẳng khiến trong lòng nàng vui vẻ.

Minh Xuân Thuỷ nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Sắt Sắt, trong

lòng chợt hoảng hốt: “Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.