ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 684

“Để ta đi cùng nàng.” Nói đoạn chàng đưa tay định dìu Sắt Sắt.

Sắt Sắt lập tức gạt tay chàng ra: “Không cần!”

Nàng cũng không đi tìm cửa, vì từ hành lang vòng xuống, chẳng thà

nhảy từ trên cửa sổ xuống còn nhanh hơn. Nàng mò mẫm về phía cửa sổ,
nhún chân một cái liền nhảy xuống.

Biển đáp chân chính là biển hoa rực rỡ, lúc này hình như mới quá trưa,

ánh mặt trời dịu dàng toả trên người nàng, ấm áp đến vô cùng. Sắt Sắt lẻ loi
bước đi giữa biển hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh, tâm trạng của nàng
dần dần khá lên.

Từ đầu đến cuối Minh Xuân Thuỷ vẫn đi bên cạnh Sắt Sắt, nhìn nàng

bước đi nhanh nhẹn giữa những khóm hoa, trong lòng chàng dâng lên một
niềm vui nho nhỏ.

Một thị nữ vội vã chạy về phía khóm hoa bên này, ánh mắt Minh Xuân

Thuỷ chợt loé lên, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bẩm Lầu chủ, vị cô nương đó đã tỉnh lại rồi.” Thị nữ liếc nhìn Sắt Sắt

đang đứng bên khóm hoa một cái, khẽ nói.

Minh Xuân Thuỷ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên, quay người lại dặn

dò mấy thị nữ đứng cách đó không xa: “Các ngươi trông nom phu nhân cẩn
thận.”

Chàng đi đến bên cạnh Sắt Sắt, hạ giọng nói: “Ta đi xem cô ấy thế nào,

một mình nàng nhớ cẩn thận. Lát nữa, nhớ uống thuốc.” Nói đoạn, liền vội
vàng rời đi.

Sắt Sắt mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng, từ trong tiếng nói, lại có thể

cảm nhận được niềm vui của chàng, mãnh liệt đến thế. Nghe thấy chàng rảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.