ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 790

Sắt Sắt kìm nén những cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng,

chăm chú nhìn chàng, đôi mắt đen tuyệt mĩ lóe lên những tia sắc nhọn.

Kiệu hoa chạm đất, thị nữ vén rèm, đỡ người trong kiệu bước ra.

Bóng dáng yểu điệu đó đỏ như một ngọn lửa, trên đầu phủ khăn trùm

thêu uyên ương hý thủy[2], được thị nữ dìu đỡ, bước từng bước yểu điệu
như cành liễu trong gió lên những bậc thang trải thảm đỏ, đến bên cạnh Dạ
Vô Yên.

[2] Đây là một phép so sánh ẩn dụ, ý muốn mô tả hình ảnh đôi uyên

ương vui đùa hạnh phúc bên nhau.

Hai người sóng vai đứng đó, hai bóng hình đỏ như lửa, dưới ánh mặt

trời chiếu rọi, tựa như một đôi người ngọc do trời đất tạc nên, chói lóa cả
đôi mắt của Sắt Sắt.

Nàng chưa quên, khi lần đầu tiên chàng và nàng thành thân, chàng dùng

một chiếc kiệu hoa đón nàng từ am ni cô về Tuyền Vương phủ, do đi đường
núi khó khăn mà lỡ mất giờ lành, nên đến cả lễ bái đường chàng cũng bỏ
qua, đưa thẳng nàng vào động phòng hoa chúc. Lần thứ hai, là ở Xuân
Thủy Lầu, theo phong tục của Côn Luân Nô, nàng cứ ở mãi trên núi Hắc
Sơn đợi chàng, đợi đến khi mặt trời lặn, cũng không đợi được cái lễ gọi là
tương đương với lễ bái đường của người Hán ấy.

Hai lần thành thân của chàng và nàng, đều không lần nào thành cả. Vậy

mà lần này, nàng lại phải giương mắt nhìn chàng bái đường cùng người con
gái khác.

Rồi hai bóng áo đỏ chậm rãi tiến vào trong phủ.

“Nắm lấy tay nàng, bên nàng trọn kiếp”[3], hóa ra, người mà chàng

muốn nắm tay, trước sau chỉ có mình Y Lãnh Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.