ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 822

“Là Sắt Sắt phải không?” Có lẽ do say, trước mắt chàng cứ mơ mơ hồ

hồ, không sao nhìn rõ được hình dáng người con gái đó. Có điều, lập tức,
bên môi chàng liền nở một nụ cười, đúng là chàng hồ đồ mất rồi, có thể đến
Phù Vân Các, còn có thể là ai được chứ?

Sắt Sắt của chàng, cuối cùng đã quay lại rồi sao?

Người con gái đó dường như không nén nổi những cảm xúc dâng trào,

toàn thân run rẩy, cũng không biết là hồi hộp hay lo sợ. Nàng ta không lập
tức mở miệng trả lời, chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ.

Trong lòng chàng vô cùng xúc động, lảo đảo đứng dậy, lao về phía

người con gái ấy, ôm nàng ta vào lòng, ôm thật chặt, tựa như muốn nàng ta
hòa vào máu thịt của mình vậy.

“Sắt Sắt, cuối cùng nàng đã quay lại rồi, ta biết nàng sẽ không rời xa ta

đâu.” Chàng ôm người con gái đó thật chặt, trong đôi mắt đen thâm sâu, hai
hàng lệ ứa ra, dọc theo gò má đẹp đẽ của chàng, lăn xuống đôi môi mỏng
tuyệt mĩ, vị mằn mặn, hình như từ sau khi Mẫu thân qua đời, chàng chưa hề
nếm qua mùi vị của nước mắt.

Người con gái kia co lại trong lòng chàng, không hề động đậy. Từ bao

giờ nàng trở nên ngoan ngoãn thế này, chàng mỉm cười trong nước mắt.
Chàng cúi xuống, đôi môi mỏng vội vã đặt lên cặp môi anh đào của nàng,
bộc bạch cùng nàng nỗi nhớ nhung và đau khổ của chàng. Thế nhưng,
chàng bỗng nhiên thở hắt ra một hơi lạnh lùng, nắm chặt lấy cằm người con
gái, nâng khuôn mặt nàng ta lên, nhìn thật kĩ dưới ánh nến lờ mờ.

Ánh nến mờ ảo ánh lên gương mặt trước mắt, lông mày cong cong như

vầng trăng khuyết, mắt hạnh long lanh, môi hồng diễm lệ, xinh đẹp vô
ngần. Nàng ta cười dịu dàng với chàng, nụ cười ấy khiến dung nhan nàng ta
càng đẹp đẽ mê hồn, khiến ai thấy cũng động lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.