ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 829

Chàng mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia cương quyết, giơ tay trái

lên, nắm lấy cổ tay phải, dùng lực thật mạnh, tiếng xương gãy lập tức vang
lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Có phải khi thể xác càng đau đớn, nỗi đau trong lòng sẽ có thể theo đó

mà nhẹ đi? Có phải khi thể xác đau đến tận cùng, nỗi đau trong lòng sẽ theo
đó mà biến mất? Chàng chỉ là vì đau lòng không chịu nổi, nên mới tìm cách
giảm bớt nỗi đau đi mà thôi. Có điều, sau khi thử rồi mới biết, cách này
hoàn toàn không hiệu quả.

Đêm đông rất dài, dài đến mức dường như không thấy điểm kết thúc.

Dạ Vô Yên nằm trên giường, trằn trọc mãi không yên, chịu đựng sự

giày vò ở cả thể xác và tâm hồn, lúc tỉnh lúc mê. Nhưng bất kể đau đớn đến
mức nào, trong tay trái của chàng, vẫn nắm chặt một viên thuốc, đó là viên
thuốc mà Sắt Sắt để lại trên mặt băng, nay đã trở thành niềm an ủi duy nhất
của chàng. Mỗi khi không có cách gì khống chế được nỗi nhớ về nàng, chỉ
cần nhìn thấy viên thuốc này, chàng lại kiên định niềm tin rằng nàng vẫn
còn sống, nó giúp chàng có thể trải qua những đêm dài dằng dặc.

Ngày thứ hai, khi Tiểu Thoa và Trụy Tử vào hầu Dạ Vô Yên súc miệng

rửa mặt, họ liền kinh ngạc phát hiện ra cổ tay phải chàng đã gãy, hàn chứng
cũng theo đó mà được dịp tái phát.

Vân Khinh Cuồng nghe tin vội vã chạy đến, Dạ Vô Yên nằm trên

giường, lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê. Vân Khinh Cuồng không
ngừng vuốt mồ hột trên trán, bắt đầu nối xương lại cho Dạ Vô Yên.

Phàm chữa trị gãy xương, kị nhất là kéo dài thời gian, xương gãy từ tối

qua, đến sáng nay, đã kéo dài bốn năm canh giờ, chỗ xương gãy lệch đã
liền vào nhau. Vân Khinh Cuồng chỉ còn cách bẻ gãy chỗ lệch thêm lần
nữa, rồi đắp thuốc cao và bó nẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.