ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 830

Vì thế cánh tay này mặc dù không đến nỗi tàn phế, nhưng ít nhất trong

vòng nửa năm, tay phải của Dạ Vô Yên không thể dùng kiếm được nữa.

Bẻ gãy xương cổ tay thêm lần nữa, so với lần gãy đầu tiên, càng đau

đớn hơn rất nhiều lần, nhưng Dạ Vô Yên chỉ khẽ cau mày, đối với nỗi đau
trên thân thể, hoàn toàn không hề có cảm giác. Chỉ có nỗi đau nơi trái tim,
cho dù trong cơn hôn mê, vẫn đau đến mức không tài nào hít thở.

Trong phòng, sự tĩnh mịch khiến người ta thấy bức bối, hoa tuyết từ cửa

sổ bay vào, bị hơi ấm trong phòng làm tan chảy, rơi xuống dọc theo song
cửa, tựa như nước mắt, từ đuôi mắt ứa ra, lau không hết được.

Khi Dạ Vô Yên tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Chàng bò trên giường, nắm

tay trái một cái, chỉ thấy cảm giác trống trơn, viên thuốc mà nàng để lại đã
không thấy đâu nữa rồi.

“Tiểu Thoa!” Chàng lớn tiếng quát.

Tiểu Thoa vội vã chạy từ ngoài vào, hai mắt còn ngân ngấn nước: “Lầu

chủ, người tỉnh rồi?”

“Viên thuốc của ta đâu?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi.

Tiểu Thoa và các thị nữ nghe vậy sợ hãi tìm kiếm khắp các nơi trong

phòng, tìm rất lâu mà vẫn không hề thấy.

Gân xanh trên trán Dạ Vô Yên nổi lên cuồn cuộn, trông đôi mắt thâm

sâu đầy vẻ lạnh lùng, tựa như không tìm được viên thuốc đó, thì cũng
không thể tìm thấy Sắt Sắt của chàng vậy.

Tiểu Thoa vừa tìm vừa nhẹ nhàng dùng lời an ủi: “Không sao đâu, nhất

định sẽ tìm thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.