ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 832

Dạ Vô Yên nghe thế, bàn tay đang nắm dưới cằm thị nữ bỗng nhiên nới

lỏng, thị nữ kia cũng ẻo lả ngã xuống.

Dạ Vô Yên vẫn giữ nguyên động tác nắm cằm thị nữ kia, hoàn toàn chết

lặng. Nỗi kinh hoàng và đau đớn giăng đầy trong mắt giờ bỗng rút đi như
nước thủy triều. Trong mắt chàng lúc này chỉ còn lại một màu đen thẫm,
đen như dòng nước chết.

Chàng cúi người, nhặt viên thuốc mà vừa nãy đánh rơi trên mặt đất lên,

viên thuốc tròn quá, chàng nắm mấy lần đều trượt. Chàng chăm chú nhìn
viên thuốc, ngón tay không còn nghe sự điều khiển của mình nữa, nắm lấy
viên thuốc, tựa như đó là tất cả những gì còn lại của chàng, và dường như
chàng phải tốn hết sức lực của cả đời mình vào đó.

Rơi xuống, nhặt lên, nhặt lên rồi, tay khẽ rung, viên thuốc lại rơi xuống,

chàng lại nhặt lên… Cứ thế ba lần, tựa như kẻ ngốc, lại giống như mất hết
hồn vía, chỉ biết máy móc lặp lại động tác như thế không ngừng.

Các thị nữ thấy vậy ai nấy đều che miệng, nước mắt ròng ròng, nhưng

không ai dám khóc lên thành tiếng.

Cuối cùng, Dạ Vô Yên cầm viên thuốc từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn

chăm chú vào viên thuốc đó, qua một hồi lâu, Tiểu Thoa mới thấy mắt
chàng khẽ chuyển động.

Chàng dùng bàn tay run rẩy cầm lấy viên thuốc, thân hình lảo đảo,

“bịch” một tiếng, ngã xuống đất như không hề có chút sức sống. Chàng
phun ra một ngụm máu tươi, hết ngụm này đến ngụm khác, phun đầy trên
mặt đất, máu tươi bắn ra, tựa như những đóa hoa mang vẻ đẹp thê lương
đua nhau nở rộ.

“Mau đi gọi Cuồng Y!” Tiểu Thoa sợ đến điếng người, hét lên đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.