ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 834

Nàng nhìn khuôn mặt đang cười híp mắt đối diện. Đó là một tiểu cô

nương, trạc mười hai mười ba tuổi. Cô bé chải tóc hai bên, trông bộ dạng
không giống như một a hoàn, ánh mắt trong trẻo mà đơn thuần.

Sắt Sắt giơ tay ôm bụng, khẽ nói: “Con của ta…” Đứa con của nàng,

nhất định là không còn nữa rồi.

Tiểu cô nương chớp mắt, cười nói: “Đứa con của cô nương còn khỏe

lắm, Mạnh lang trung nói, cô nương có thể sống được, quả là một kì tích.
Ông ấy nói hẳn cô nương đã được uống kỳ dược bảo mệnh và an thai.”

Sắt Sắt nghe thấy thế, trong lòng nhẹ nhõm được một chút, giơ tay ôm

lấy bụng.

Cốt nhục của nàng, cuối cùng vẫn giữ lại được. Ắt hẳn là nhờ kịp thời

uống số thuốc an thai và bảo mệnh kia của Vân Khinh Cuồng, tính mạng
của nàng và đứa con mới có thể giữ được.

Nàng đã mất tất cả, nhưng may thay, đứa con của nàng vẫn còn.

Nàng khẽ vuốt bụng: “Con à, Mẫu thân sẽ đưa con đến một nơi không ai

làm phiền để sống một cách yên ổn, từ nay về sau, chỉ có chúng ta dựa vào
nhau mà sống nhé.”

Sắt Sắt nhận ra nơi nàng đang ở là một căn nhà nhỏ, trong nhà bày biện

đơn giản lại thô sơ. Hiển nhiên, đây là một gia đình rất nghèo. Nàng còn
nhớ, khi đó hình như là một công tử áo xanh đã cứu nàng, có điều, nàng
chưa nhìn rõ tướng mạo của chàng ta.

“Muội là ai?” Sắt Sắt khẽ hỏi.

“Muội tên là Trầm Ngư, mọi người đều gọi muội là Ngư Nhi, những

ngày này, đều là muội và mẹ muội chăm sóc cho cô nương đó.” Trầm Ngư
cười hì hì đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.